“Chú ơi, Tiểu Minh sắp chết rồi có đúng không?”
“Chú ơi, chú không được quên Tiểu Minh đâu nhé!”
“Tần Doãn, sao chú lại quên mất Tiểu Minh, đừng bỏ Tiểu Minh mà…”
Trong đêm đen ở khu ngoại ô vắng vẻ, Tần Doãn từ trên giường bật dậy. Hương hoa mộc trong giấc mơ vẫn còn rõ ràng đến thế, cuối cùng khi tỉnh dậy trong không khí đọng lại toàn mùi máu tanh.
Lại là một đêm mất ngủ. Hôm nay, anh không đem theo Omega nào về ngôi nhà này. Với Tần Doãn, đây chính là một nơi bất khả xâm phạm, nơi mà Trịnh Liệp Minh cũng không thể đặt chân đến.
Anh nhìn đồng hồ, mới hơn 2 giờ sáng. Từ hôm qua đến giờ, anh ngủ chưa được 3 tiếng. Từng cơn đau nhức ở thái dương trở nên rõ rệt, Tần Doãn xuống giường đến căn phòng ở cuối hành lang.
Nơi ấy là một phòng thờ nhỏ, trên bàn thờ đặt hai tấm ảnh đen trắng cũ kĩ. Tần Doãn lau những hạt bụi vô hình trên tấm ảnh của người phụ nữ. Có thể thấy, khuôn mặt của anh chỉ có duy nhất đôi mắt giống bà.
Tần Doãn thì thào: “Mẹ, người nói đúng.” Anh dừng một lát, rồi tự bật cười: “Con trai mẹ đang sống rất đau khổ.”
Anh kê một cái ghế lười đối diện cửa sổ trong căn phòng nhỏ. Cả đêm đó, Tần Doãn ngắm mặt trăng trên bầu trời, cho đến khi những ánh dương đầu tiên ló rạng.
Anh đưa tay ra như muốn nắm lấy một sợi nắng ấm áp. Tia nắng nghịch ngợm lọt qua kẽ tay anh, rơi trên khuôn mặt nhợt nhạt chẳng chút sức sống.
Cánh tay nhỏ của cậu bị người phụ nữ đập xuống. Người phụ trách cằn nhằn: “Đang làm gì vậy hả? Đã nói là không được cho tay ra ngoài cửa sổ rồi!”
Cậu bé mếu máo, xoa nhẹ vệt đỏ lằn trên tay: “Con, con muốn bắt lấy nắng.”
Người phụ nữ cũng chẳng chờ cậu bé nói xong, quay đi chăm sóc cho những đứa trẻ khác. Thẩm Thụy Dương không dám đưa tay ra ngoài nữa, chỉ chìa bàn tay ra hứng những tia nắng ấm áp cuối thu. Bàn tay nhỏ bé nhưng lại có đầy những vết chai dày, nổi bật trên nước da trắng nõn.
Cậu bé nói rất nhỏ: “Ba mẹ, Tiểu Dương không khóc. Tiểu Dương rất ngoan đúng không ạ?” Cậu không nhớ mặt của hai người đó nữa. Cậu chỉ nhớ như in lời cuối cùng của mẹ nói với mình: “Không được khóc, phải ngoan thì mới được thương.”
Trong viện mồ côi, đứa trẻ nào cũng khóc lóc cả ngày, làm nũng với người chăm sóc. Chỉ có duy nhất cậu bé xinh xắn này chẳng khóc chẳng mếu, ngoan ngoãn khiến người ta yêu thích.
Tuy nhiên, vì quá ngoan ngoãn nên dần dần chẳng ai quan tâm đến cậu bé nữa. Mới đây khi đến kỳ phân hóa, Thẩm Thụy Dương trở thành một beta nên lại chẳng ai muốn quan tâm cậu.
Vì trong trại trẻ mồ côi, những đứa trẻ beta chính là những đứa trẻ vô dụng nhất.
“Đến chưa?” Vị trợ lý đi qua đi lại sốt ruột hỏi. Hôm nay khi đến đây, quầng thâm mắt của Tần tổng vô cùng rõ ràng. Trợ lý đoán rằng anh lại thức trắng cả đêm nên không khỏi lo lắng.
Từ khi vị kia qua đời, tâm trạng của Tần tổng sa sút thấy rõ. Khi nào bên cạnh có hương thơm nhẹ nhàng của hoa mộc anh mới miễn cưỡng chìm vào giấc ngủ. Tuy nhiên, với một người mắc “bệnh sạch sẽ” thì việc ngủ với những omega không sạch chẳng khác nào tra tấn.
Trợ lý đề nghị ông chủ nhận nuôi một đứa trẻ trong cô nhi viện mà tập đoàn đang tài trợ. Tần Doãn khi ấy im lặng thật lâu, sau đó gật đầu.
“Đến rồi đến rồi.” Thấy chiếc xe bus chạy vào trước cổng biệt thự, trợ lý vui mừng tiến đến đón.
Hai người phụ nữ trung tuổi lần lượt đưa những đứa trẻ xuống xe. Hơn mười đứa nhỏ từ 12 đến 15 tuổi xếp thành hàng, hầu hết toàn là omega vừa phân hóa. Đứa bé nào cũng trắng trẻo sạch sẽ, trợ lý mỉm cười gật đầu với các cô.
Điện thoại của cậu ta nhận được một tin nhắn, nói đúng hơn là một chỉ thị của ông chủ. [Đứa bé gầy nhất bên phải]
Tiểu Từ ngay lập tức quay qua nhìn, đó là một đứa nhỏ nhìn rất ngoan ngoãn rụt rè, khuôn mặt tinh xảo như ngọc. Cậu ta đến gần cười với đứa nhỏ: “Anh dẫn cậu bé đi chơi một chút nhé.” Sau đó, quay sang bảo với hai người phụ nữ: “Hôm nay là buổi dã ngoại, cô cho mấy bạn nhỏ này ra khu vườn phía sau cắm trại.”
Một người hơi chần chừ: “Nó là beta.” Vì vẻ ngoài xinh đẹp, vậy nên viện trưởng nhét nó lên luôn chuyến xe này. Nhưng lệnh từ bên trên đưa xuống là những đứa nhỏ, nam, omega có hương hoa nhẹ nhàng.
Trợ lý Từ cũng hơi bất ngờ, cậu ta nhắn tin lại cho chủ tịch. Thẩm Thụy Dương biết tất cả, cậu bé cúi đầu nắm chặt góc áo. Bỗng nhiên, một bàn tay xoa đầu cậu: “Không sao đâu. Từ nay, em sẽ sống ở đây nhé!”