Không Biết Bằng Cách Nào, Dàn Mỹ Nhân Hạng S Lại Đề Cập Đến Tôi

Chương 1: Hình như tôi vừa cứu một mỹ nhân

Một Chủ nhật cuối tuần.

Tóc vuốt keo, tai đeo khuyên, rồi trang sức các kiểu. Những thứ mà ở trường, Akasaki Haruya quyết không cho ai xem. Chỉnh trang tươm tất xong, cậu mới dám tự tin mà sải bước giữa đường.

Trường của Haruya cấm hết những thứ ấy, vì mang danh trường dự bị đại học. Cái mác “thích làm màu” sẽ bêu riếu lấy ngay, nếu trong trường không may bị ai đấy bắt gặp.

Chính vì thế, chỉ những ngày cuối tuần như hôm nay, Haruya mới dám ăn mặc thật sành điệu. Nói là như thế thôi, chứ cậu không có bị ái kỷ hay gì hết. Cậu phần nhiều chỉ muốn tự thỏa mãn bản thân, cùng những suy nghĩ kiểu “Càng cấm càng thích làm,” hoặc “Nhà trường nghiêm khắc quá, ra ngoài không bung lụa thì biết phải làm sao?” Với cả dạo gần đây, cậu cũng dần hiểu rõ, rằng ngoại hình bản thân quan trọng đến mức nào.

Vốn ban đầu cậu không chú trọng ngoại hình lắm, nên ở trường trước nay cậu cứ mãi nhạt nhòa, thậm chí còn mang danh “Đứa con của màn đêm.” Một cái tên hiển nhiên đến quá đáng, đến mức mà nghe xong cậu chỉ biết nín lặng.

“Uầy… Hôm nay sao đông thế.”

Đang đi được nửa đường, Haruya chợt nán lại cảm thán. Đường đến khu thương mại mà cậu định ghé chơi, giờ đông nghẹt đến nỗi nghe cả tiếng rì rầm. Do cuối tuần nên mới đông hơn mọi khi chăng? Khắp tầm mắt chỉ thấy người với người. Choáng ngợp trước cảnh ấy, cậu cười mà như sắp mếu đến nơi.

Này chắc là… đi đường khuất thì sẽ ổn hơn ha.

Tại một lối ít thấy người vãng lai, có một con đường hẻm đi vòng qua khu này. Cậu mới tìm thấy nó, cách đây chừng mấy hôm, trong một lần đi đến khu thương mại. “Đường khuất” là cái tên người ta thường gọi nó. Tuyến đường còn lạ lẫm, nên mỗi lần bước qua, sự tĩnh lặng vẫn khiến cậu có phen rùng mình.

Đang chậm rãi bước qua, cậu bỗng chợt nhận thấy có chuyện đáng quan ngại.

“Tiểu thư à… Nhan sắc như thế kia, không đi làm người mẫu thì phí lắm… Thật đấy, không đùa đâu.”

“D…dạ thôi. Tôi không… cần đâu ạ.”

Trước mặt tôi hiện là một thiếu nữ, tuổi chắc tầm cao trung, cùng một nam thanh niên đang giở giọng mồi chài.

Xác nhận lại tình thế từ phía xa, Haruya nhìn theo không dám rời.

…Tuyển mộ ư? Không… Này chắc đang cua gái.

Một tình huống tưởng chừng chi có trong manga, nay cậu lại được tận mắt chứng kiến. Trái tim Haruya run lên đầy hồi hộp.

“Đừng nói như vậy chứ… Ôi thôi nào, nghe xong em chắc chắn sẽ hứng thú cho xem! Hay mình vào quán cà phê đằng đó…”

“T… Tôi không… hứng thú ạ.”

“Đừng vậy chứ…”

Phải nói gã thanh niên bám dai như con đỉa. Cứ đà này, nhất định gã ta sẽ không chịu dừng tại đây.

Nếu muốn tuyển người mẫu, không ai lại đi chọn mấy chỗ vắng người qua. Ý đồ mà gã ta định che giấu… ngay cả Haruya cũng thấy rõ mồn một.

Về phần thiếu nữ kia… Mái tóc màu vải lanh được cắt đến ngang gáy, nhìn xa mà cũng trông thẳng tắp và suôn mượt. Bộ đồ lẫn làn da đều chung màu trắng muốt. Đôi mắt như hai hòn hổ phách đẹp lung linh. Ngoại hình vừa có nét năng động và trẻ trung, lại vừa có gì đó quý phái và sang trọng.

Này không chỉ “đẹp” thôi, mà đúng ra phải là “dễ thương đến thuần khiết.” Vẻ đẹp thật dịu dàng mà mong manh, khiến người ta chỉ muốn bảo vệ cho bằng được.

Dáng điệu cô… tuy trông như đang nhìn xa xăm về đâu đó, thế nhưng Haruya đã quyết giúp đỡ rồi. Dù có sai đi nữa, cậu cũng vẫn bất chấp nhảy vào thôi.

Lạnh lùng mà bước qua… mình quả đúng không phải kiểu như vậy.

“À… À này.”

“Hả? Gì đấy, cái thằng kia?”

“Bộp” một cái, bàn tay gã thanh niên nằm gọn trên vai cậu. Mái tóc vàng lòa xòa che bớt cặp mắt gã, lúc mà gã đột nhiên cúi đầu xuống nhìn cậu.

…Ây da, sợ thật chứ.

Cô gái kia vì sao lại run rẩy đến thế, chắc có khi cậu đã đoán ra rồi. Cái bàn tay thế kia mà hất cậu một cái… là chân cậu bủn rủn, đứng cũng không nổi luôn. Cậu thề với lòng mình là như vậy.

Cậu đứng ngây người ra, chuẩn bị cho tình huống tồi tệ nhất. Hai con người cứ thế mà nhìn nhau.

“...............”

“...............”

Mấy giây sau, vẫn không ai có ý động thủ cả. Thiếu nữ cúi gằm xuống, nhưng không ngoảnh mặt đi, mà nhìn Haruya chăm chú suốt nãy giờ.

… Chết dở. Biết nghĩa hiệp là hay, nhưng lúc như thế này… phải biết đối đáp sao cho hợp lí cơ chứ? Không biết gì hết trơn…

Tuy không để lộ ra, thế nhưng cậu trong lòng đang hai tay ôm trán, sẵn sàng chạy như bay ngay khi thấy cơ hội.

Chân cẳng Haruya mới run như cầy sấy, thế nhưng gã thanh niên lại là bên mở lời.

Không những thế, cái lời gã thốt ra…

“Hi…?!”

“???”

Chỉ một tiếng đứt quãng, ngờ nghệch đến cái độ không ai hiểu làm sao. Nỗi hoang mang tức thì choán lấy cậu.

“C… Có cả cậu trai kia, thì chắc không… còn cách nào khác nhỉ… X… xin phép nghen…”

Gã ba chân bốn cẳng mà bỏ chạy. Haruya chỉ biết “Ế?” một tiếng, không tài nào hiểu thấu nổi gã ta.

… Ủa gì thế? Cái gì đây? Chẳng lẽ có… camera giấu mặt?

Cậu linh cảm là thế, nhưng thiếu nữ lập tức phủ nhận ngay.

“B… Bạn gì ơi… Mình xin cảm ơn ạ!”

“Khoan, khoan… Đừng vậy chứ. Mình có làm gì đâu.”

Bình thường cậu nói thế chỉ vì sĩ diện thôi… nhưng lần này quả đúng cậu không làm được gì.

Cậu thậm chí còn mới hạ nhục chính bản thân.

Ấy vậy cô gái kia… vẫn hết lòng cảm kích cậu giúp đỡ, phủ nhận mọi điều tiếng cậu đặt ra.

“Không phải như vậy đâu! Không những không sợ hãi, cậu còn nhìn gã ta… như muốn bóp cổ gã đến chết nữa cơ mà! Cậu khi ấy… rất giống một anh hùng thực thụ luôn!”

“À… Ha, ha ha…”

Những lời có cánh cứ tìm đến Haruya, dẫu lúc đấy thực ra cậu đang sợ chết khϊếp. Cậu vẫn không khỏi thấy danh dự mình tổn thương, nên thành ra chỉ biết cười chiếu lệ.

“... Hồi trước mình… theo học trường nữ sinh, nên không mấy thiện cảm với các bạn khác giới. Nhưng hóa ra… người như cậu vẫn còn tồn tại nhỉ.”

Cô bỗng nhiên nhỏ nhẹ thì thầm thế. Thấy không thể để chuyện đi xa hơn, cậu vội vàng tìm cách mà lý giải.

“... Không không không, tớ không phải loại người như vậy đâu. Nói thật đấy.”

“N…!”

“Mấy chỗ hẻm khuất này, một mình cậu đi qua dễ gặp nguy hiểm lắm… Nhớ lúc nào cũng phải cẩn thận đấy. Rõ chưa?”

“...R-rõ!”

Cô cúi đầu thành kính, hai cánh tay thẳng xuống chắp vào nhau. Cậu gượng cười rời đi, tiếp tục cuộc hành trình như ban đầu.

Tuy không còn liên quan gì đến cô gái nữa, nỗi ngượng ngùng vẫn còn vương vấn lại đâu đây.

Cơ mà, cô bạn đấy… mình cảm giác cứ như gặp đâu rồi thì phải…

Gò má cậu ửng lên, trong lòng cứ chất chứa niềm thân thuộc mơ hồ. Họa may là cậu vẫn chưa quên đường phải đi.

Nhưng có một điều mà chắc chắn cậu không nhớ.

Rằng “thiếu nữ” vừa rồi… tên cô ấy là Himekawa Sara, nữ sinh thuộc vào nhóm nổi bật nhất lớp cậu.