Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi, Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận

Chương 5.2: Ác mộng ngày xưa (2).

Sở Diễn tuy rằng không nhìn thấy thế nhưng vẫn tò mò nhìn về phía người kia. Chỉ là cậu không biết rằng người nọ cao hơn cậu cả một cái đầu, cậu tự nhận là mình đang nhìn thẳng về phía người nọ...... Trên thực tế là cậu đang nhìn chăm chú ngực của đối phương —— giải thích cực hoàn hảo cho cái gì gọi là "tự cho rằng bản thân rất cao"!

Cậu cũng chẳng biết, rằng người nọ đang rũ mắt, nặng nề nhìn cậu.

Không có nghe người ta nói gì, trong giây lát Sở Diễn cũng không biết làm sao. Cậu đắn đo không biết đối phương nghĩ gì, chỉ có thể bị ép cảm thụ lực độ nơi lòng bàn tay người nọ. Bàn tay thon dài siết chặt cổ tay cậu như gông cùm xiềng xích, làm cậu chẳng thể thoát thân.

Ngay lúc cậu định mở miệng dò hỏi lần nữa, người nọ bỗng dưng giữ chặt đầu Sở Diễn, bình tĩnh lại gần. Đến giây tiếp theo, khoang miệng của Sở Diễn đã bị xâm chiếm!

Người người người người nọ đang hôn cậu kìa!!!!!

Não Sở Diễn trong nháy mắt trống rỗng, sau đó ra sức giãy giụa, giống như cá nằm trên thớt đột nhiên giãy đành đạch.

Người nọ đối với hành động phản kháng của cậu không hài lòng lắm, dùng răng cắn môi cậu một cách không nhẹ mà cũng không nặng, xem như trừng phạt.

Sở Diễn không hiểu sao lại bị hôn, cũng chẳng hiểu sao lại bị cắn, cả người đều rơi vào trạng thái mờ mịt, đời trước có xảy ra loại chuyện như này đâu chứ!

Cậu nỗ lực đẩy l*иg ngực người nọ ra, bởi vì thiếu oxy nên cậu bắt đầu ho khan kịch liệt, ho đến đuôi mắt phiếm hồng.

"Khụ...... rốt cuộc cậu là ai?"

Người nọ không nói gì, Sở Diễn chỉ có thể nghe được tiếng cười khẽ trầm thấp.

Lúc này, cách cậu mấy chục mét bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn. Những thanh âm đó càng ngày càng gấp gáp, càng ngày càng dồn dập, cuối cùng đến cạnh cậu.

"Điện hạ! Ngài sao lại ở chỗ này, trời ạ, ngài bị thương rồi!"

Là người đi tìm cậu đến.

Sở Diễn lẩm bẩm: "Trước mặt ta bây giờ...... có người không?"

"Người? Chỗ nào có người ạ? Điện hạ chắc nhìn lầm rồi."

Quả nhiên không thấy..........

Sở Diễn xoa xoa giữa mày, trong lòng yên lặng nhẹ nhàng thở ra.

Một lát sau, cậu nhàn nhạt nói: "Con chip của ta hết điện, cái gì cũng không thấy, đưa ta về nạp điện đi."

***

Chỗ huyệt Thái Dương liên tục được truyền cảm khí, Sở Diễn khép mi, an an tĩnh tĩnh nằm trên ghế, kiên nhẫn chờ đợi.

Quá trình này thật sự có chút nhàm chán, nhưng cũng chẳng khó khăn gì, dù sao trị liệu vật lý cho mắt người bình thường cũng từ ba đến năm phút.

Cùng lúc đó, cậu cũng không nhịn được ngẫm lại người mà ngày hôm nay cậu gặp được đến tột cùng là ai, cái cảm giác áp bách quen thuộc này........... tựa như đời trước cũng từng gặp qua.

Đầu gối và khuỷu tay còn ẩn ẩn đau, l*иg ngực giống như bị một tảng đá đè nặng, cảm giác nặng nề không nói nên lời.

Ngay lúc này, cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng.

Là Đoạn Trạch Vân đến.

Hắn thấy Sở Diễn nhắm mắt lại, không nhúc nhích, ngoan ngoãn giống như mèo con liền biết cậu lại không nhìn thấy gì.

Còn nhớ rõ ở đời trước, cũng chỉ có lúc cậu an an tĩnh tĩnh như này mới thoạt nhìn có chút dễ mến.

Làn da Sở Diễn trắng trẻo, khuôn mặt gầy gầy làm cậu thoạt nhìn có chút yếu ớt. Giờ phút này bị ánh đèn chiếu rọi, bóng mi nhu thuận trải trên đáy mắt, làm người ta nhịn không được muốn chạm vào.

Kỳ thật nếu chỉ nhìn diện mạo của cậu thì căn bản chẳng cách nào có thể liên hệ đến hình tượng kiêu ngạo ương ngạnh kia, ngược lại rất đoan trang nho nhã, cảnh đẹp ý vui.

Đoạn Trạch Vân biết mắt Sở Diễn có tật, khác với người thường, nhưng mà hắn chưa từng quan tâm đến cậu, tự nhiên cũng không để ý nhiều, thậm chí thường xuyên quên mất.

Sở Diễn là số ít người quan tâm đến hắn đang bực hay vui.

Chỉ là đời trước, Đoạn Trạch Vân lại chỉ muốn khiến cậu đau khổ khó nhịn.

Đây vốn là chuyện không công bằng.

Có lẽ đời này là cơ hội mà ông trời trao cho hắn, để hắn đền bù những lỗi lầm trước kia.

Ánh mắt Đoạn Trạch Vân vừa ôn nhu vừa lưu luyến, cho đến khi tầm mắt hắn hạ xuống, nhạy bén phát hiện môi Sở Diễn hơi sưng.

Trong khoảnh khắc đó, khí chất quanh thân hắn trở nên thô bạo khó kìm.

Là ai làm?

***

Cùng lúc đó, đầu sỏ gây tội đang nhàn nhã bước đi trong hành lang ánh trăng đang soi rọi, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào miệng mình, trên mặt mang theo tươi cười không rõ ý vị.

Người này đúng là người đời trước đã đùa giỡn Sở Diễn trong lòng bàn tay, Thủ tướng Đế quốc —— Chương Tuyển.

Đồng thời, hắn cũng là ác mộng trong lòng Sở Diễn.

Bởi vì hắn nắm giữ bí mật không thể cho ai biết nhất của Sở Diễn, có được lợi thế có thể tùy ý làm bậy với Sở Diễn.

Đối mặt với hắn, Sở Diễn luôn như chim sợ cành cong.

Cho dù chỉ nghe thấy tên của hắn Sở Diễn đã ngay lập tức giống như bị người siết chặt yết hầu, cảm thụ thống khổ của việc hít thở không thông.

Bởi vì hắn rõ ràng là một kẻ điên!

Đối với Chương Tuyển mà nói, Sở Diễn cùng lắm chỉ là một công cụ có cái danh giả tạo. Chỉ cần hắn muốn thì lúc nào cũng có thể làm người này thân bại danh liệt.

Nếu Sở Diễn vọng tưởng muốn thoát khỏi sự khống chế của hắn, thì cậu sẽ bị lọt vào một sự đối xử vô cùng đáng sợ.

Đã nhớ chẳng đặng cậu phản kháng bao nhiêu lần, vết thương lớn nhỏ trên người Sở Diễn đã sớm đầy ắp vô số kể. Chỉ là tất cả chúng đều được che giấu dưới lớp trang phục hoa lệ, không để người khác phát hiện ra.

Chương Tuyển thích nhất là xem cậu bề ngoài cao quý vô cùng, người người ghen tỵ, trên thực tế ở chỗ hắn thì bộ dáng đáng thương còn chẳng bằng gia súc.

Rất thú vị, chơi vô cùng tốt.

Trên toàn bộ Đế quốc này, chỉ có mình hắn mới có thể giẫm đạp Đại hoàng tử dưới chân.

Nhưng, hắn lại thất sách.

Hắn vốn dĩ cho rằng hắn đã chơi chán rồi.

Thế mà khi hắn biết được tin tức người này đã chết, cư nhiên bắt đầu cảm thấy..........

Những ngày không có cậu, lại chẳng thú vị như trước.