Xuyên Thành Bé Mèo Của Đại Lão Tàn Tật

Chương 7

Hoắc Vân Sâm giao Tiểu Bạch đến tay ông cụ, đôi tay nhiều nếp nhăn của ông cụ nhận lấy bé mèo. Con trai Hoắc Hiển của chú ba thấy mèo nhỏ không còn trên tay của anh cả khí thế uy nghiêm nữa, cuối cùng cũng dám tới bên cạnh sờ mèo cùng ông nội: "Tiểu Bạch đáng yêu quá. Mẹ ơi, con cũng muốn nuôi mèo."

Hoắc Hiển mong đợi nhìn về phía mẹ cậu nhóc đang ngồi trên ghế sa lon.

Từ Lệ Trân hất cằm, bảo cậu nhóc hỏi cha mình: "Con hỏi cha con đi, ông ấy cho phép con nuôi thì con có thể nuôi."

Chú ba Hoắc Chấn Hải hiện đang làm văn chức tại quân bộ, dáng người đã sớm biến dạng, bụng bia như đang mang thai sáu tháng. Ông dựa vào ghế sa lon, chân mở rộng: "Đàn ông con trai nuôi mèo làm gì, về sau con còn phải tòng quân!"

"Nhưng anh cả cũng nuôi mèo mà." Hoắc Hiển non nớt phản bác.

Hoắc Minh - anh ba cùng cha khác mẹ của cậu nhóc cắn hạt dưa cười nói: "Em muốn nuôi thì cứ đạt được địa vị như anh cả đi đã. Lúc đó em muốn nuôi gì cha cũng sẽ cho phép em nuôi."

"Em ba đừng dọa nhóc tư, địa vị của anh cả đến cả anh và em đều không đuổi kịp, em còn phải trông chờ vào nhóc tư đấy." Anh hai Hoắc Đông vẻ mặt đùa giỡn nói: "Lúc chúng ta lớn bằng nhóc tư, tuy tố chất cơ thể hơn xa nó nhưng em nhìn hai người chúng ta đi, địa vị còn không bằng nó."

"Anh hai, vất vả lắm người một nhà mới tụ họp cùng nhau, anh có thể đừng nói ra mấy lời đả kích người khác như vậy không?" Hoắc Minh đau lòng ôm ngực nói: "Thời điểm anh cả phân hóa là Alpha đỉnh cấp đấy, chúng ta nào theo kịp."

"Được rồi. Hai anh em cháu bao lớn rồi mà còn ghen ghét anh cả của bọn cháu hả?" Ông cụ Hoắc tức giận cắt ngang đối thoại của hai cháu trai: "Thiên phú của hai đứa vốn không bằng Vân Sâm, hơn nữa cũng không nỗ lực bằng Vân Sâm. Hai đứa như thế này còn trông chờ có thể đạt được thành tựu giống Vân Sâm à? Hiện tại hai đứa có được quân hàm trung tá đã là thành quả được anh cả các cháu bảo bọc rồi đấy."

Sắc mặt của Hoắc Đông và Hoắc Minh cứng đờ, ánh mắt không hẹn cùng nhìn về phía anh cả uy nghiêm lạnh nhạt cùng với đôi chân tàn tật hiện tại của anh.

Xì.

Hoắc Minh nghiêng mặt khó chịu nhếch môi.

Quả nhiên ông nội bất công, từ nhỏ anh cả đã được ông tự tay dạy dỗ, đương nhiên mặt nào cũng mạnh hơn họ rồi!

"Ông nội, ông đừng nói vậy." Hoắc Vân Sâm nhìn hai em trai, lạnh nhạt lên tiếng: "Hai đứa còn trẻ, qua vài năm nói không chừng sẽ vượt qua cháu. Còn cháu... chỉ sẽ càng ngày càng thụt lùi."

"Meow meow meow." Không đâu, tôi sẽ chữa lành chân cho anh.

Phó Bạch bị ông cụ và bạn nhỏ Hoắc Hiển vuốt đến khó chịu, chân sau dùng lực nhảy về phía Hoắc Vân Sâm. Nhưng cậu lại không tính toán tốt khoảng cách, móng vuốt móc lên đầu gối Hoắc Vân Sâm rồi lập tức trượt xuống, may mà Hoắc Vân Sâm nhanh tay lẹ mắt nâng cậu lên.

"Nhóc mèo ngốc này." Hoắc Vân Sâm chọc trán cậu, động tác dịu dàng đặt cậu lên đùi.

Phó Bạch thoải mái vẫy đuôi, đặt mông nhỏ ngồi trên đùi anh, lại lùi ra sau dựa lên bụng anh, thích ý "Meow" một tiếng.

Từ Lệ Trân nhìn dáng vẻ của mèo nhỏ, cười nói: "Vân Sâm, sao con mèo này của cháu giống thành tinh rồi thế, biểu cảm nho nhỏ kia nhìn quá linh động rồi nha."

"Nhóc ấy rất thông minh." Hoắc Vân Sâm không chút keo kiệt khen mèo của anh.

"Đúng là nhìn rất thông minh, so với mấy con mèo blogger thú cưng thím từng xem còn thông minh hơn. Thật đúng là nhìn không ra nha, Vân Sâm cháu còn có tài nuôi mèo đấy."

Từ Lệ Trân khen ngợi, vừa khen xong đã tự đi tới. Bà cũng thấy Tiểu Bạch xinh đẹp lại nghe lời, đưa tay về phía Hoắc Vân Sâm muốn vuốt mèo, khiến Tiểu Bạch sợ tới mức xoay người bới vạt áo của Hoắc Vân Sâm, từ chối kêu meow meow meow. Cậu không muốn để người ta vuốt lông nữa đâu, là một con mèo có suy nghĩ của loài người, cậu không thích động tác này!

Hoặc là nói, cậu không quen những người này, trong lòng không thân thiết nổi, vì vậy cậu không muốn để bọn họ vuốt lông.

Hoắc Vân Sâm xoa lưng Tiểu Bạch để trấn an, nói với Từ Lệ Trân: "Thím ba, Tiểu Bạch không quá thích người lạ đến gần nhóc, hay là thôi vậy."

Khuôn mặt nhỏ nhắn vừa hớn hở của Hoắc Hiển lại trở nên u ám. Thật sự quá đáng tiếc, cậu nhóc còn tính dựa vào mẹ để vuốt mèo đó. Bằng không nếu muốn cậu nhóc chủ động đi hỏi anh cả, cậu nhóc thật sự không dám đâu. Đôi mắt xanh lục của anh cả thoạt nhìn rất đáng sợ.

Cuối cùng Phó Bạch cũng được thanh nhàn, cậu thả lỏng dựa vào Hoắc Vân Sâm nghe cả nhà bọn họ nói việc nhà. Thời gian cũng tương đối rồi, mọi người cùng dời bước đến phòng ăn ăn trưa.

Phó Bạch cũng có thức ăn cho mèo của chính mình, bé mèo ngoan ngoãn ngồi xổm trên cái ghế bên cạnh Hoắc Vân Sâm thè lưỡi liếʍ sữa, Hoắc Vân Sâm thỉnh thoảng nhìn cậu một cái. Hoắc Hiển cố ý ngồi bên cạnh Phó Bạch, thừa dịp Hoắc Vân Sâm không chú ý, cậu nhóc bắt đầu sờ một chút.

Phó Bạch lắc lư cái đuôi quay đầu nhìn bạn nhỏ một cái, rốt cuộc cũng dung túng. Xét thấy cậu nhóc là em trai thứ tư năm tuổi của tướng quân, cậu cho phép cậu nhóc vuốt lông đó.

Lúc ăn cơm, chú hai Hoắc Chấn Phong ít nói nhất đột nhiên nhắc đến chủ đề mà tất cả mọi người không dám đề cập: "Vân Sâm, rốt cuộc hôn sự của cháu và nhà họ Quý đã xảy ra chuyện gì vậy? Chú nghe người ta nói ngày hôm qua Quý Nhiễm và mẹ cậu ta đến nhà cháu?"

"Cái gì?" Ông cụ Hoắc trừng mắt, "Thằng hai, con nói Quý Nhiễm và mẹ cậu ta đến nhà Vân Sâm?"

Hoắc Chấn Phong nhìn cháu trai lớn trả lời: "Con cũng chỉ nghe nói thôi."

Ông cụ Hoắc vội vàng nhìn về phía Hoắc Vân Sâm: "Vân Sâm, có thật không?"

Hoắc Vân Sâm chậm rãi nuốt hết thức ăn trong miệng, thản nhiên đáp: "Vâng."

Ông cụ Hoắc chợt vỗ bàn một cái: "Ông biết ngay nhà họ Quý nhất định đã nói gì đó với cháu nên cháu mới đột ngột giải trừ hôn ước. Chỉ là ông tưởng rằng bọn họ nói qua điện thoại thôi, không ngờ bọn họ còn có mặt mũi đến nhà tìm cháu! Bọn họ đã nói gì với cháu?"

"Không có gì." Hoắc Vân Sâm không cảm thấy chuyện ngày hôm qua có gì đáng giá để nói với ông nội, "Ông nội, ông không cần hỏi, dù sao bọn họ cũng đạt được mục đích rồi, về sau đừng nói đến chuyện này nữa."

"Đúng vậy đúng vậy, đừng nói nữa." Từ Lệ Trân xem như là phụ nữ duy nhất trên bàn cơm, xoa dịu không khí nói: "Cha à, hiện tại chúng ta xem như thấy rõ được bộ mặt của nhà họ Quý rồi, về sau vẫn đừng nên nói đến loại chuyện này nữa."

Sắc mặt ông cụ Hoắc rét lạnh nặng trĩu một lát, bĩu môi nóng nảy như trẻ con: "Vậy đừng nhắc đến nữa, về sau cũng không cho mấy đứa nhắc đến chuyện này, ông ngại xui xẻo."

Mấy tiểu bối gật đầu đồng ý.

Hoắc Chấn Phong lại nói: "Vân Sâm, cháu đã không còn quan hệ gì với nhà họ Quý rồi, chú hai có một đứa trẻ tốt muốn giới thiệu cho cháu. Cháu có muốn làm quen chút không?"

Quào, đây là mai mối đó hả?

Phó Bạch nhiều chuyện ngẩng mặt mèo lên, hóa ra mục đích thật sự của chú hai tướng quân nằm ở đây.

Vậy tướng quân có đồng ý không?

Phó Bạch âm thầm hưng phấn nhìn về phía Hoắc Vân Sâm, nhưng cậu không biết hiện tại mặt mèo của cậu đang dính đầy sữa, ngẩng đầu nhìn người như thế có một loại đáng yêu hấp dẫn kì lạ.

Hoắc Vân Sâm liếc thấy dáng vẻ tò mò trông mong của cậu, cười khẽ, năm ngón tay thon dài thoải mái nâng bé mèo lên, để gương mặt dính đầy sữa đối diện với chú hai, nói: "Nếu Tiểu Bạch nhà cháu gật đầu đồng ý, cháu sẽ đồng ý."

Phó Bạch: "!!!"

Đừng khích tôi, tôi thật sự biết gật đầu đó!