Không Muốn Trở Thành Đầu Bếp Bánh Ngọt Thì Không Thể Làm Diễn Viên Quần Chúng Giỏi Đâu

Chương 3: "Nếu Là Mối Quan Hệ Giao Dịch, Cậu Giúp Hắn Giải Quyết Nhu Cầu Thân Thể, Vậy Hắn Cho Cậu Cái Gì?"

Chương 3

Quan hệ của Phương Kiều và Lâm Nghiêu còn thân thiết hơn Lục Ngạn Châu tưởng nhiều.

Ngày hôm sau, Phương Kiều mơ màng tỉnh dậy trên giường khách sạn, chuyện đầu tiên làm chính là gọi điện thoại cho Lâm Nghiêu.

"A Nghiêu, cậu có biết Lục Ngạn Châu không?"

Lâm Nghiêu thản nhiên trả lời: "Có, chẳng phải là người bao dưỡng cậu sao?"

Phương Kiều đỏ mặt: "Thì là......Anh ấy muốn gặp cậu."

Lúc cậu nói lời này thì đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý bị từ chối thẳng thừng rồi, đầu óc cũng đã bắt đầu bịa chuyện nói dối Lục tổng.

Ai ngờ đầu dây bên kia im lặng hai giây, sau đó nói: "Được."

Phương Kiều chấn động đến mức suýt rơi điện thoại.

Sao lại đồng ý rồi, Phương Kiều buồn bực, kỳ thật cậu đang hy vọng Lâm Nghiêu có thể từ chối.

---///---

Thời gian gặp mặt được sắp xếp vào buổi chiều cùng ngày, Lục Ngạn Châu vì để có thể nhanh chóng thân thiết với Lâm Nghiêu nên đưa cả Phương Kiều theo.

Phương Kiều ngồi ở ghế phó lái trên xe Lục Ngạn Châu, trong lòng lo sợ, nếu như Lâm Nghiêu mà phát hiện cậu là người dẫn mối cho Lục tổng, cậu ấy sẽ nghĩ sao về mình đây.

Thân thể Phương Kiều bất an mà nhích qua nhích lại, Lục Ngạn Châu khẽ liếc cậu mội cái, hỏi: "Tối qua tôi làm cậu đau à?"

Phương Kiều lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm mặt nói: "Không phải, kỹ thuật của Lục tổng tốt như thế, sao tôi có thể bị đau chứ."

Lục Ngạn Châu rất vừa lòng, buông một tay đang nắm vô lăng ra, vươn qua nhéo nhéo lỗ tai Phương Kiều.

"Lục tổng, Lâm Nghiêu đang an ổn làm trong tiệm bánh sao lại gặp được ngài vậy?"

"Đối diện cửa hàng bánh vừa khéo là trường trung học cũ của tôi."

"Oa, đó là trường trung học trọng điểm nhất nhì của thành phố đó, nghe nói thi vào rất khó, Lục tổng lợi hại quá đi." Phương Kiều ra sức vỗ mông ngựa.

"Là dùng tiền thi vào, được một học kỳ thì tôi đã ra nước ngoài rồi."

"..." Không nên nói chuyện với kẻ có tiền.

Địa điểm gặp mặt là một quán cà phê, lúc hai người tới nơi thì vẫn còn mười phút nữa mới tới giờ hẹn, nhưng trước cửa sổ đã có một mỹ nam tóc dài ngồi đợi từ trước.

Lâm Nghiêu nhìn thấy hai người đến gần, trên mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng thản nhiên, không để bất cứ chuyện gì vào mắt. Từ nhỏ đã có rất nhiều người bảo y tính tình kiêu ngạo, thế nhưng Phương Kiều chưa bao giờ cảm thấy như vậy.

Đây gọi là bộ mặt chán đời, lại còn rất cao cấp.

"Tóc cậu làm sao vậy?" Lâm Nghiêu trực tiếp bỏ qua Lục Ngạn Châu bên cạnh, nhìn chằm chằm Phương Kiều hỏi.

Phương Kiều đột nhiên dũng cảm hơn: "Vừa mới nhuộm hôm trước đấy, thấy đẹp không?"

"Quá vàng."

Phương Kiều bĩu môi.

Lục Ngạn Châu bị xem nhẹ cũng không tức giận, trên mặt lộ vẻ ôn hòa nở nụ cười, nghe bọn họ nói xong mới vươn tay phải tự giới thiệu: "Xin chào, Lục Ngạn Châu."

Lâm Nghiêu ngước mắt nhìn, chậm rãi nắm lại tay hắn: "Tôi biết."

Từ lúc bước vào cửa quán cà phê, Lục Ngạn Châu đã cảm giác được đối phương không quá thân thiện, lực độ của cái nắm tay này lại càng giúp hắn khẳng định suy đoán của mình.

Tâm trạng mong chờ trên đường đi của Lục Ngạn Châu hơi giảm đi một chút, hắn thu tay đặt lên đùi, lấy danh nghĩa giải quyết việc chung đi thẳng vào vấn đề: "Cậu Lâm, Phương Kiều có lẽ đã nói qua với cậu rồi, tôi là phó chủ tịch của công ty giải trí Tinh Châu. Ngoài hình của cậu Lâm xuất sắc như vậy, có ý định tham gia vào công ty chúng tôi để phát triển không?"

"Ngại quá, tôi không cho rằng bản thân có năng lực này."

"Cậu Lâm không cần lo lắng, năm nay công ty đầu tư vào khá nhiều phim điện ảnh và truyền hình, chúng tôi sẽ thay cậu tìm một vài vai diễn nhỏ để bồi dưỡng trước."

"Tôi sẽ không diễn."

"Vậy có thể phát triển theo con đường âm nhạc."

"Tôi không biết hát."

"..."

Lâm Nghiêu chặn họng hắn từng câu một, Lục Ngạn Châu hơi nhíu mày, đột nhiên cảm thấy nhàm chán.

Vừa hay lúc này điện thoại hắn vang lên, Lục Ngạn Châu đứng dậy ra ngoài nghe.

Chỗ ngồi chỉ còn hai người, Phương Kiều vẫn luôn cắm mặt uống cà phê từ đầu đến giờ mới ngẩng đầu.

Cuộc đối thoại vừa rồi cậu cũng nghe ra được sự không thân thiện của Lâm Nghiêu với Lục Ngạn Châu, thậm chí có thể nói là hơi có chút địch ý, điều này khiến cho Phương Kiều bị kẹp ở giữa rất khó xử.

"Kỳ thật cậu có thể thử xem xét đề nghị đó một chút." Phương Kiều cẩn thận nói.

"Thử cái gì, thử bị hắn bao dưỡng?"

"Ui, ý tớ không phải vậy......" Phương Kiều gãi gãi đầu, thay Lục Ngạn Châu giải thích: "Thật ra anh ấy cũng rất tốt."

"Hừ." Lâm Nghiêu cười lạnh một tiếng, "Thế à, vậy hắn có mua phòng cho cậu không?"

"Không có."

"Có mua xe cho cậu không."

"Cũng không."

"Có cho cậu tài ngyên không?"

"..."

Phương Kiều thở dài, thì ra năng lực nghiệp vụ của mình thất bại đến vậy.

"Nếu là mối quan hệ giao dịch, cậu giúp hắn giải quyết nhu cầu thân thể, vậy hắn cho cậu cái gì?"

Phương Kiều cố gắng tự hỏi một lát, lo lắng không thôi, nói: "Tớ.....Anh ấy cũng giúp tớ thỏa mãn nhu cầu thân thể."

"..."

"A Nghiêu, có phải cậu rất khinh thường tớ bị người ta bao dưỡng không?"

"..." Lâm Nghiêu rũ mắt, "Không phải."

---///---///---