Có quá nhiều bình luận tiêu cực, Phó Tử Nghĩa dứt khoát giúp tôi xin nghỉ vài ngày để tôi nghỉ ngơi cho tốt.
Nhưng tôi không ngờ, Tiền Nãi Nghi lại tới cửa để dằn mặt tôi.
“Lại gặp rồi.”
Trên người cô ta mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, tóc vén lên lộ ra cái cổ thon dài.
Trông như trẻ ra vài tuổi.
“Phó Tử Nghĩa không ở nhà.”
“Tôi biết, tôi tới tìm cô.”
Tiền Nãi Nghi vào nhà, đi thẳng vào vấn đề, "Ngày đó gặp mặt, tôi không ngờ rằng mục tiêu thực sự của cô là Tử Nghĩa.”
“Có liên quan gì tới cô?”
“Phó Tuần biết không?”
Tôi nhíu mày, "Rốt cuộc cô muốn nói gì?”
Tiền Nãi Nghi lấy một chồng ảnh từ trong túi ra, đặt trước mặt tôi.
“Đề tài là tôi khơi ra, ảnh chụp cũng là tôi tìm người chụp giúp. Tôi và Phó Tử Nghĩa đã ở bên nhau mười mấy năm, tôi coi Phó Tuần như là con ruột, tôi tuyệt đối không cho phép cô gái như cô lừa gạt bọn họ.”
Cô ta hất cằm, thật sự coi tôi là cô gái trẻ không rành việc đời.
Cô ta tiếp tục vênh váo hung hăng, "Tôi không biết cô tìm được ảnh vợ trước của Phó Tử Nghĩa ở đâu, dựa vào khuôn mặt giống y như đúc này, dụ dỗ Phó Tuần và Phó Tử Nghĩa xoay vòng vòng. Gia cảnh cô bần hàn, tiếp cận bọn họ đơn giản chỉ là vì tiền. Hôm nay tôi lén tìm cô là để cho cô một cơ hội, tôi cho cô một khoản tiền, điều kiện là cô vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt hai người họ nữa.”
Tôi lật xem ảnh Tiền Nãi Nghi mang đến.
Có ảnh hôn Phó Tử Nghĩa.
Có ảnh ôm Phó Tuần.
Còn có ảnh tôi kiễng mũi chân xoa đầu Từ Mạc Thanh.
Quả thực rất đầy đủ.
Trên mặt Tiền Nãi Nghi lộ rõ vẻ trào phúng: “Cô nói xem, nếu Phó Tử Nghĩa nhìn thấy mấy thứ này, anh ấy sẽ làm gì?”
“Mạo muội hỏi một câu, cô lấy lập trường gì tới tìm tôi, là thư ký, hay là vợ anh ấy?”
“Chuyện này không liên quan gì tới cô.”
“Con người của tôi, thích rõ ràng sòng phẳng, không thích lén lút.”
Nói xong tôi trực tiếp gọi điện thoại cho Phó Tử Nghĩa, "Thư ký của anh tới tìm em, bảo chúng ta chia tay. Cô ta đi hay ;à em đi, anh về đây nói rõ ràng đi.”
Nói xong tôi ngồi xuống sô pha, một lần nữa cầm lấy iPad và gói khoai tây chiên đã ăn được một nửa, "Chắc cô cũng quen thuộc với căn nhà này rồi nhỉ, tôi không cần bận lòng chiếu cố nữa đâu ha, tự cô tự tiện đi.”
Rất nhanh Phó Tử Nghĩa đã về tới nơi.
Nhanh đến nỗi tôi còn chưa kịp ăn hết gói khoai tây chiên này nữa.
“Ai cho phép cô tự tiện đến đây?”
Tiền Nãi Nghi hít vào một hơi, "Em chỉ không muốn nhìn anh tiếp tục sa ngã nữa!”
Cô ta đẩy tấm ảnh đến trước mặt Phó Tử Nghĩa, "Em biết cô ta cùng tên với người kia, dáng dấp cũng rất giống. Nhưng cô ta không đơn thuần, cô ta vẫn luôn lừa gạt anh! Hai người chênh nhau 20 tuổi, cô ta dính lấy anh như vậy là vì tiền, liệu anh có nghĩ ngay cả khuôn mặt này cũng là vì muốn hài lòng anh nên cô ta đã cố ý phẫu thuật thẩm mỹ hay không!”
“Có liên quan gì tới cô?”
Tiền Nãi Nghi nín thinh.
Giọng nói của Phó Tử Nghĩa lạnh như băng, "Mấy năm trước tôi đã nói với cô, đừng nên có ý niệm vượt quá giới hạn cấp trên cấp dưới với tôi. Từ lần trước cô mượn cớ đi công tác, lén lấy lí do dụ dỗ Phó Tuần vụиɠ ŧяộʍ ra nước ngoài hội họp với tôi, tôi đã cảnh cáo cô không nên vượt quá giới hạn rồi. Lúc trước nể tình cô là nhân viên cũ của Phó thị, tôi không bắt cô nghỉ việc. Nhưng điều này không có nghĩa là tôi sẽ hết lần này đến lần khác dung túng cho cô nhúng tay vào chuyện nhà tôi.”
“Em còn tưởng rằng mình đặc biệt ở trong lòng anh…”
Phó Tử Nghĩa không kiên nhẫn, "Rốt cuộc tôi đã làm cái gì mà khiến cô có ảo giác đó vậy?”
Tiền Nãi Nghi há miệng, sửng sốt không nói nên lời.
Giọng nói của người phụ nữ gần như sụp đổ, "Em không tin, em đã ở bên cạnh anh hơn mười năm, chẳng lẽ còn không bằng một con nhóc anh mới quen biết mấy tháng sao? Dựa vào đâu chứ, chỉ bởi vì cô ta có khuôn mặt giống với vợ anh sao?”
Trên mặt Phó Tử Nghĩa không có một chút gợn sóng, "Đúng, chỉ bằng vào khuôn mặt này.”
"Cô ấy chế.t rồi, rốt cuộc đến khi nào anh mới nhận ra Mục Miên chân chính đã chế.t rồi! Vì sao, vì sao anh lại không ngó ngàng gì tới em chứ!”
Phó Tử Nghĩa không để ý tới cô ta.
Mà xoay người rút miếng khoai tây chiên tôi đang ngậm trong miệng ra, sau đó tịch thu nguyên gói.
“Ăn ít đồ ăn vặt thôi.”
Xong mới xoay người nhìn về phía Tiền Nãi Nghi, “Tôi sẽ tạm ngưng không truy cứu việc cô xâm phạm quyền chân dung của chúng tôi, cùng với chuyện truyền bá tin đồn thất thiệt trái pháp luật, trước hôm nay cô hãy nộp đơn xin nghỉ việc lên bộ phận nhân sự đi.”
Sau khi Tiền Nãi Nghi rời đi, tôi mới hỏi Phó Tử Nghĩa, “Anh thật sự tính sa thải cô ấy sao?”
“Nếu không thì sao?”
"Cô ấy đã chăm sóc anh mười năm, tuổi thanh xuân đều trao hết cho anh, anh thật sự bỏ được sao?"
“Đầu tiên, anh đã nói anh với cô ấy chỉ giao thoa trong phạm vi công việc thôi, thứ hai, anh không cho cô ấy bất cứ hy vọng tình cảm nào, và cuối cùng, anh đã trả tiền cho khả năng làm việc của cô ấy, trả một khoản thù lao xa xỉ mỗi năm, không tồn tại cách nói trao hết tuổi thanh xuân cho anh được.”
Tôi mím môi, "Nếu Phó Tuần biết... Liệu nó có mất hứng hay không?”
Vì dù gì Tiền Nãi Nghi cũng đã đối xử thật tâm thật ý với Phó Tuần.
“Đến bây giờ em còn chưa rõ người mà bọn anh quan tâm nhất là ai sao?”
Phó Tử Nghĩa nâng mặt tôi lên, "Phó Tuần là con trai anh, anh hiểu nó.”