Đỗ Thanh xoa cái đầu đau nhức, khó khăn mở mắt ra, nhìn bốn phía, “Ngọa tào, đây là nơi nào?”
Nhìn lên trên xà ngang treo đầy mạng nhện, nóc nhà bị thủng một góc, lại vừa chuyển đầu, ngoài ý muốn đối diện với một đôi mắt non nớt.
“Ngươi là ai?” Đỗ Thanh toàn thân đề phòng, nhanh chóng lùi lại phía sau.
Nhưng nàng nào biết rằng chính mình đang nằm trên giường đất, một khi lùi lại là hướng tới bên ngoài giường đất, kết quả chỉ nghe “Ai ui” một tiếng, ngã xuống giường mông chạm mạnh xuống đất.
“A tỷ, mông ngươi đập xuống nở thành mấy cánh hoa vậy ?” Một tiểu nam hài ước chừng chỉ có năm sáu tuổi, đôi tay chống ở trên giường đất, ló đầu ra nhìn Đỗ Thanh ngã thành chữ X.
Đỗ Thanh buồn bực, nàng đường đường là tiểu bang chủ hắc bang, tuy rằng bang phái không lớn, nhưng nói như thế nào cũng là lão đại, thế nhưng bị một cái tiểu hài tử xem thường, thật là không có đạo lý.
“Này, ngươi kêu ai a tỷ, ai là a tỷ của ngươi?” Đỗ Thanh từ trên mặt đất nhảy dựng lên, xoa mông tàn nhẫn trừng hắn.
Tiểu oa nhi ngẩng đầu, nhìn nàng chớp chớp mắt, bỗng nhiên vươn tay nhỏ bụ bẫm, muốn đi sờ trán nàng: “A tỷ, ngươi có phải hay không bị Vương Bạc Phượng đánh hỏng đầu? Nàng lấy cục đá đánh đầu ngươi, bà ngoại nói, ngươi có khả năng sẽ bị ngốc, ta không cần ngươi ngốc …… Ô ô!”
Đỗ Thanh bị tiếng khóc của hắn làm cho đau đầu: “Được rồi, ngươi đừng khóc, ta không ngốc, chính là không nhớ rõ một số việc trước kia, ngươi có thể hay không nói cho ta, đây là nơi nào, ta là ai, ngươi lại là ai?”
Tiểu nam hài đột nhiên thu hồi tiếng khóc, ngồi quỳ trên giường đất, ủy khuất nhìn nàng, “Vô nghĩa! Ngươi là tỷ tỷ của ta, ta là đệ đệ ngươi, ngươi kêu Tô Đào, ta kêu Tô Thiên Bảo, nơi này là Liễu thôn, là nhà chúng ta! Đồ ngốc.”
“Nhà ta? Sao có thể,” Đỗ Thanh cảm thấy thế giới huyền huyễn.
“Đương nhiên là có khả năng, không tin chính ngươi nhìn đi.” Tô Thiên Bảo chỉ vào cửa sổ, ý bảo nàng nhìn ra bên ngoài.
Đỗ Thanh đích xác nghe thấy bên ngoài có nhiều tiếng nói, đẩy tay hắn ra đẩy cửa sổ, cảnh tượng bên ngoài khiến nàng trừng lớn đôi mắt.
Nàng thấy cái gì?
Một vài nữ tử cổ mặc đồ cổ trang, trong đó có một nữ tử thân hình to lớn, eo thô, đôi tay đang chống eo, đứng đối diện với một lão bà, miệng chửi rủa không ngừng.
Tô Thiên Bảo cũng chen qua bên người nàng, miệng nhỏ uỷ khuất dẩu lên, “Vương Bạc Phượng cái đồ nữ nhân xấu xa, lại khi dễ bà ngoại, ta chán ghét ngươi, chờ Thiên Bảo lớn lên, thay bà ngoại báo thù, đánh chết cái nữ nhân xấu xa này!”
Cơ bắp trên mặt Đỗ Thanh co giật một chút, “Kia…… Vương Bạc Phượng vì cái gì muốn khi dễ bà ngoại ngươi?”
Tô Thiên Bảo nhăn lại lông mày nhỏ, bất mãn nhìn nàng, “Không phải bà ngoại của riêng ta, là bà ngoại của ngươi nữa, ngươi cư nhiên cũng quên mất Vương Bạc Phượng, còn không phải là nàng ta cướp nam nhân của ngươi sao?”
Tô Thiên Bảo giải thích cho nàng, cuối cùng Đỗ Thanh nhận rõ một sự thật. Đó chính là nàng thực sự đã xuyên qua, hơn nữa càng bi ai chính là, nàng chiếm thân thể của Tô Đào.
Tiểu nha đầu bị người yêu thanh mai trúc mã vứt bỏ, lúc nhìn thấy người yêu cùng Vương Bạc Phượng bái đường, dưới sự thương tâm phẫn nộ cùng vương bạc phượng tranh chấp vài câu, hất lên mấy cái bàn, kết quả đầu bị đập trúng.
Đỗ Thanh nhìn quanh căn phòng trống rỗng, chỉ có một bàn gỗ cũ, cùng với trên giường đất có hai bộ chăn đệm, hơn nữa gió lùa vào tứ phía, nàng thật muốn chết a!
“Tô Đào, ngươi mau đi giúp bà ngoại, bằng không người sẽ tức giận phát bệnh.” Tô Thiên Bảo lắc nhẹ cánh tay của nàng, tuy rằng trong lòng hiểu rõ, a tỷ chính là không thể làm gì được, nhưng không thể nhìn một mình bà ngoại đối mặt với mấy cái nữ nhân hung thần ác sát.
“Ngươi vì cái gì kêu ta là Tô Đào, ta không phải a tỷ ngươi sao?” Đỗ Thanh ôm một bụng tức tới thì giờ đã an tâm ở lại, chỉ cần nghĩ là du lịch cổ đại một chút, nói không chừng ngày nào đó ngủ một giấc liền xuyên trở về.
“Ngươi không phải nói không nhớ được tên của mình sao? Ta đây là ở nhắc nhở ngươi,” tô Thiên Bảo nhỏ mà lanh, dùng một bộ không biết người tốt tâm ánh mắt, trừng nàng!
Đúng lúc này, bên ngoài thanh âm càng lúc càng lớn.
Vương Bạc Phượng cất giọng mắng to: “Lâm a bà, ngươi mau mang Tô Đào giao ra đây! Nàng làm hỏng chuyện tốt của ta rồi, còn đem nhà ta phá thành dáng vẻ kia, cái này làm cho ta về sau như thế nào gặp người, nàng đừng tưởng rằng tránh ở trong nhà liền không có việc gì, đập hư đồ nhà ta, huỷ hoại tiệc cưới của ta, phá hoại nhà ta, ngươi kêu nàng ra tới!”
Lâm thị cong eo, cúi đầu xin lỗi các nàng: “Bạc Phượng a, Đào Nhi nhà ta không phải cố ý, nàng là quá thương tâm, lại nói ngươi không phải đem đầu nàng đánh vỡ sao? Ta xem việc này, nếu không liền tính toán như vậy.”
“Tính toán?” Vương Bạc Phượng giọng cao giọng “Ngươi nói thật nhẹ nhàng, Tống Minh Đức hiện tại là tướng công của ta, Tô Đào nàng là cái gì a, nàng có tư cách gì mà thương tâm? Tống Minh Đức không cần nàng, nếu ta là nàng liền tìm cọng dây thừng treo cổ, đỡ phải chạy ra bị mất mặt xấu hổ!”
Thân hình Lâm thị bỗng nhiên cong xuống thấp hơn. Nàng thay ngoại tôn nữ đau lòng.
Tống Minh Đức cùng Tô Đào nhà nàng chính là từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Trước khi cùng Vương Bạc Phượng thành thân, tiểu tử này cả ngày liền chạy đến nhà nàng, còn viết cả thư tình cho Đào Nhi.
Còn cùng Lâm thị nói, về sau ngoài Tô Đào ra thì không cưới.
Nha đầu Tô Đào này, tâm địa thiện lương, tâm tư đơn thuần, bị Tống Minh Đức ăn gắt gao.
Tâm tư đều treo ở trên người Tống Minh Đức, còn lập xuống lời thề, trừ hắn ra thì không gả.
Những việc này, Lâm thị đều xem ở trong mắt. Tuy rằng nàng không thích Tống Minh Đức, nhưng cháu gái khăng khăng như thế, nàng cũng khuyên không được.