Đội lên chiếc khăn voan trùm đầu, cuối cùng đã che đi khuôn mặt xinh đẹp ấy, cũng thật may mắn cho cô, cô có thể dùng khăn che đi những thứ vốn không đáng có, sự khốn khổ, sự bi thương và còn cả tình yêu của cô.
“Cô dâu vào thôi.” Giang Dao mở ra cánh cửa, ngoài cửa đã vang lên bản nhạc chúc mừng hôn lễ, mặc dù đây không phải là hôn lễ mà mọi người mong chờ nhưng mấy nghi thức cơ bản cũng cần nên có.
Hạ Nhược Tâm bước ra, cả bộ váy cưới là do cô tự mình chọn, tất cả đều do cô làm, nhưng mà không chụp ảnh cưới, không thử lễ phục, cô cũng chưa từng gặp anh.
Sở Giang nhìn đồng hồ đeo trên tay, còn vợ của ông Tống Uyển sốt ruột nhìn ra bên ngoài: “Ông nói xem, đứa nhỏ Sở Luật này sao lại như thế cơ chứ, người là thằng bé muốn cưới, mà bây giờ còn chưa tới, thằng bé này còn muốn kết hôn không vậy, không có chú rể thì sao mà làm lễ được đây.”
Cũng không thể nào để con gái nhà họ Hạ một mình kết hôn được. Đây là hôn lễ của nhà nào chứ, hai nhà họ Sở - Hạ đều là gia tộc lớn, sự việc xảy ra như vậy chắc chắn sẽ lên trang nhất của báo.
“Không cần lo lắng, Luật sẽ tự biết chừng mực.” Sở Giang chỉ có thể an ủi vợ mình, ánh mắt lướt qua cô dâu đang mặc chiếc váy trắng kia.
Hy vọng, là hắn nghĩ sai rồi.
Hạ Nhược Tâm cắn mạnh cánh môi dưới, ánh mắt của mấy người ở đây nhìn cô đầy vẻ khinh thường cùng châm chọc, một mình đứng ở đây, không có chú rể, cái gì cũng không có.
Từng phút từng giây trôi qua, cô chỉ nhẹ nhàng thở ra, để lộ nụ cười bất đắc dĩ, cô tin rằng hắn sẽ đến, không phải vì yêu, mà bởi vì hận.
Hắn hận cô.
Những vị khách ở đây đã chờ đến mất hết kiên nhẫn, cùng lúc đó, một người đàn ông mặc âu phục màu đen đi vào, một tay hắn đút vào túi quần, thân hình cao lớn rắn chắc được bộ đồ bao bọc lại, bước từng bước đầy uy lực, khuôn mặt hắn như tượng tạc, đẹp đến hoàn hảo, đôi mắt vừa hẹp vừa dài, biểu tình lãnh đạm, phù hợp với chiếc mũi cao thẳng, còn có chút gì đó ẩn sâu bên trong giống người phương Tây, và đôi môi mỏng của người vô tình.
Người đàn ông này có vẻ như không thích cười.
Ánh mắt sắc bén của hắn dừng ở trên người cô dâu, khóe môi cong gợi lên một điệu cười khát máu.
Sở Giang thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy tay vợ mình, hai vợ chồng liếc nhìn nhau, đều nhìn ra sự lo lắng trong mắt của đối phương, người đã đến nhưng bọn họ vẫn lo lắng cho đứa con trai này của bọn họ, cũng bởi tâm tình của hắn rất khó nắm bắt.
Sở Luật bước tới, người cao chân dài, chỉ cần vài bước chân đã đến bên cạnh Hạ Nhược Tâm, hắn cúi đầu nhìn người phụ nữ chỉ cao tới vai mình, kéo tay cô lên.
Những ngón tay của Hạ Nhược bỗng nhiên run run, trên cổ tay cảm nhận được sự đau đớn, mà người đàn ông nhìn cô bằng đôi mắt thâm trầm khiến cả người cô như rơi vào hầm băng lạnh lẽo.
Hắn thực sự hận cô đến thấu xương.
“Đi thôi, cô dâu của tôi.” Giọng nói vô cùng lạnh nhạt, không giống của một người đàn ông sắp kết hôn.
Hạ Nhược Tâm gần như bị hắn kéo đi, cô nhìn bàn tay hai người nắm chặt vào nhau, mà tay cô bị nắm trở nên trắng bệch.
Cô cắn chặt môi, cô không muốn phát ra tiếng kêu đau đớn nào.
Giày cao gót giẫm lên chiếc thảm màu đỏ, đột nhiên, chân cô không vững, cơ thể chao đảo liền ngã nhào về phía trước, nhưng ngay lúc đó, Sở Luật liền buông lỏng tay, cứ thể để cho cô ngã về trước.
“Bịch” một tiếng, cô cứ như vậy mà ngã xuống, váy cưới màu trắng bị kéo lên, làm lộ ra đôi chân thon dài, thậm chí còn có thể nhìn thấy chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng bên trong. Cánh phóng viên chớp lấy thời cơ liền chụp lại cảnh tượng này, cô vội vàng kéo lại váy của chính mình, cảm thấy như bản thân vừa bị nhục mạ. Mặt khác, Sở Luật lại lạnh lùng đứng nhìn cô khổ sở, đôi môi nở ra một nụ cười lạnh như băng, còn có chút khinh bỉ.