“Ừm” Hạ Nhược Tâm đặt tay lên ngực, nơi đó cũng không có thứ gì, không ai biết, nơi này đã từng cất giữ một loại ký ức khó phai. Nhưng giờ không còn nữa rồi.
Giang Dao bỏ tay ra khỏi người cô, cầm lấy chiếc hộp trang điểm, từng chút trang điểm lại cho cô. Hạ Nhược Tâm nở một nụ cười nhưng ánh mắt lại lộ ra vẻ thất thần vô định.
Nếu lúc trước, bùa hộ mệnh ấy vẫn còn, có chăng cô sẽ không rơi vào tình cảnh này, cuộc sống của cô có lẽ sẽ thay đổi.
Chỉ là nếu như mà thôi.
Cô nhắm mắt, nhớ lại sinh nhật lúc năm tuổi của chính mình.
Năm đó, cô đã năm tuổi còn Hạ Dĩ Hiên bốn tuổi.
“Chị ơi, trên cổ chị là gì vậy, có thể cho em mượn chơi được không?” Hạ Dĩ Hiên giống như cô công chúa ngẩng đầu, nhìn thứ treo trên cổ Hạ Nhược Tâm, cô bé trước nay chưa từng thấy qua món đồ đẹp như vậy.
“Em dùng búp bê đổi với chị được không?” Cô bé chỉ vào búp bê trong tay Hạ Nhược Tâm, cái này đương nhiên là của Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm lắc đầu, bỏ xuống con búp bê đang cầm trong tay, tay kia nắm chặt lấy bùa hộ mệnh, cô có thể không cần búp bê, cũng không sợ Hạ Dĩ Hiên làm ra hành động xấu để giành lấy.
“Chị đưa cho em.” Hạ Dĩ Hiên từ trước đến nay bướng bỉnh vô cùng, đứng dậy liền nhào về phía Hạ Nhược Tâm, mà Nhược Tâm chỉ có thể lùi về phía sau để tránh né.
“Dĩ Hiên.” Thẩm Ý Quân nhanh bước tới, ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của Hạ Dĩ Hiên.
“Mẹ, con muốn đồ đeo trên cổ của chị, nhưng mà chị ấy không cho con, hức…” Hạ Dĩ Hiên vừa nhìn thấy Thẩm Ý Hoan liền khóc nấc lên.
“Nhược Tâm, đem thứ đó cho Dĩ Hiên mau lên, hôm nay là sinh nhật của con bé.” Thẩm Ý Hoan mặt lạnh, cô sao không thể hiểu chuyện, không chịu nhường nhịn em gái.
Hạ Nhược Tâm càng nắm chặt bùa hộ mệnh ở trong tay, đôi môi mím chặt lại, không nói một tiếng cũng không thể từ chối được.
“Hạ Nhược Tâm, đưa đây.” Thẩm Ý Hoan vươn tay ra, Hạ Dĩ Hiên trong ngực bà càng khóc to hơn, còn vừa khóc vừa đánh Thẩm Ý Hoan: “Mẹ, con muốn, con muốn.”
“Đưa ra đây.” Thẩm Ý Hoan duỗi tay ra: “Mau lên.”
Hạ Nhược Tâm lại lùi về phía sau, cô lắc đầu: “Mẹ, con chỉ có mỗi cái này, mẹ đừng lấy đi…có được không?”
“Đủ rồi.” Thẩm Ý Hoan nhanh chóng đứng lên, bắt lấy bả vai nhỏ bé của Hạ Nhược Tâm, từ cổ của cô lấy xuống bùa hộ mệnh đó.
“Mẹ…” Hạ Nhược chỉ có thể đứng đó nhìn Thẩm Ý Hoan bế Hạ Dĩ Hiên đi mất, trong tay của Hạ Dĩ Hiên cầm chiếc bùa hộ mệnh của cô.
“Mẹ…” Cô khổ sở mím chặt môi, ôm lấy con búp bê từ dưới đất. “Mẹ, Tâm Tâm buồn lắm…” Nhưng mà không một ai trả lời cô.
“Nhược Tâm, Nhược Tâm, cậu làm sao vậy?” Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Giang Dao, Hạ Nhược Tâm mới mở mắt.
“Thực xin lỗi, Giang Dao, tớ chợt nghĩ lại chuyện trước kia.” Cô cười xin lỗi, hàng mi dài còn đọng nước mắt.
“Nhớ đến gì vậy?” Giang Dao lại thay một cái bông dặm phấn mới, nước mắt của cô không có cách nào lau hết được, thậm chí càng lau càng chảy ra nhiều hơn. Cô gái này thực sự có thể khóc rất nhiều.
“Không có gì, chỉ là mơ thấy mấy chuyện lúc nhỏ thôi.” Cô chỉ qua loa nói qua, rồi thất thần nhìn chính mình ở trong gương, có lẽ cô là cô dâu xấu nhất.
Hôn lễ sắp bắt đầu.
Hôn lễ của cô và Sở Luật, khóe môi cong lên nở ra một nụ cười ảo mộng, nụ cười như vậy thật đẹp biết bao, có phần giống loài hoa hải đường bị mất màu, rõ ràng rất quý giá nhưng mất đi vẻ đẹp đáng có.