Editor: Tulabachu1316
Lần đó cha quay trở về, là đón cậu đi theo đến quân đội. Ở trong quân đội, cậu bé trở thành bạn tốt với một bạn nhỏ cũng không có mẹ, cậu bé đó tên Lý Dương. Bởi vì bọn chúng đều không có mẹ, cho nên chơi rất thân với nhau. Nhưng nửa năm trước, cũng chính là vào lúc gần tết năm trước, cha của Lý Dương cưới vợ, Lý Dương đột nhiên có mẹ mới.
Mọi người đều nói mẹ kế không tốt, sẽ ức hϊếp bạn nhỏ, nhưng Lý Dương nói với cậu ấy, mẹ kế đối xử rất tốt với mình. Cậu bé cũng thường đến nhà Lý Dương chới, cậu từng gặp mẹ kế của Lý Dương, sẽ làm bánh bao thịt cho Lý Dương ăn, cũng mua kẹo sữa cho Lý Dương ăn. Cho nên cậu bé thầm ngưỡng mộ, đồng thời nghĩ, đến khi nào cậu cũng có thể có một người mẹ sẽ làm bánh bao thịt cho cậu ăn, sẽ mua kẹo sữa cho cậu ăn?
Lần này ở nhà bà dì, cha hỏi cậu, nếu như cha tìm cho cậu một người mẹ kế, cậu có đồng ý không? Sau khi cậu nghe thấy, vui mừng nhảy lên. Sau đó, cậu bé gặp được mẹ kế, là một người mẹ kế rất xinh đẹp, da trắng, còn xinh đẹp hơn mẹ kế của Lý Dương bội phần. Hình dung bội phần này, là bình thường cậu nghe chú họ nói, mặc dù không có ai nói với cậu là ý gì, nhưng cậu biết, chính là ý còn đẹp hơn là đẹp.
Nếu như mẹ kế cho cậu kẹo sữa giống như cậu mong ước, cậu sẽ vui mừng cất kẹo sữa đi, không nỡ ăn, bởi vì cậu muốn quay về quân đội đem cho Lý Dương, cậu muốn nói với Lý Dương, mẹ mới của cậu rất tốt. Cậu càng vui mừng hơn là, từ nay về sau, cậu có mẹ rồi. Cậu có cha, có mẹ, cậu là một đứa trẻ bình thường có cha có mẹ rồi.
Vài ngày sau, mẹ đối xử với cậu rất tốt, lúc ăn cơm đều sẽ gặp thịt cho cậu. Cậu cảm thấy, cậu là đưa trẻ hạnh phúc nhân đôi.
Nhưng, sau khi đến quân đội, cha ra ngoài làm nhiệm vụ, mẹ liền không giống như trước. Mỗi ngày mẹ đều bắt cậu đi lấy cơm, bắt cậu rửa bát, bắt cậu quét dọn vệ sinh. Càng quan trọng hơn là, mẹ chưa từng cười với cậu, cũng không giống như trước đây, mỗi lần mẹ nói chuyện với cậu, giọng điệu cũng không dịu dàng nữa, thậm chí còn có sự chán ghét mà cậu khó hình dung ra được.
Lục Hải Từ giấu chuyện này trong lòng, không nói với ai, kể cả bạn tốt Lý Dương của cậu đến hỏi, cậu cũng không nói. Cậu không muốn nói, cậu không dễ dàng gì có mẹ mới, trở thành bạn nhỏ có mẹ, cậu không thể nói xấu mẹ. Cậu từng hỏi qua bà dì, vì sao trong bụng dì có em bé, không thể lập tức để em bé ra ngoài chơi?
Bà dì nói, em bé trong bụng của mẹ cần rất lâu sau mới có thể ra ngoài, bởi vậy em bé không quen mẹ, có thể dần dần quen, đợi quen rồi, em bé có thể ra ngoài chơi. Bởi vậy cậu nghĩ, cậu và mẹ cũng không quen, đợi sau khi cậu làm việc rất lâu rất lâu cho mẹ, mẹ quen với cậu, biết cậu là đứa trẻ ngoan rồi, chắc chắn cũng sẽ thích cậu.
Tối qua, mẹ không ăn cơm, nói người không khỏe muốn ngủ, cho đến sáng sớm hôm nay, cậu mua bữa sáng quay về, mẹ cũng không tỉnh dậy, cậu gọi cả mấy câu, mẹ cũng không trả lời, cậu lo lắng tự mình đi vào phòng xem, kết quả thấy mẹ nằm trên giường, không cần biết cậu gọi thế nào, mẹ đầu không tỉnh dậy, cũng may là sau đó mẹ lại tỉnh dậy rồi.