Xuyên Thành Tiểu Kiều Thê Được Cưng Chiều Đến Hư Của Bá Tổng

Chương 8: Hôn môi

Doãn Tiếu chôn đầu vào lòng ngực của Phó Thành Sâm, bên tai là tiếng tim đập đều nhịp của người đàn ông nọ. Thậm chí trên chóp mũi cậu còn vấn vương mùi hương sữa tắm rất nhẹ, lại không có mùi nước hoa nồng nàn như một số công tử nhà giàu mà cậu từng tiếp xúc.

Doãn Tiếu nhịn không được lại cọ một cái.

Sau đó cậu cảm nhận được gáy của mình bị người ta nắm lấy, đầu ngón tay nóng ấm vẽ vòng tròn trên ấy.

Chậm rãi, từ tốn, lại khiến cậu không nhịn được mà rụt vai lại.

Nhưng mà chú rùa con định rụt đầu trốn đi ấy vẫn bị người ta bắt được.

Phó Thành Sâm cúi xuống, kề sát vào gương mặt cậu. Hai ánh mắt chạm vào nhau, cậu có thể thấy rõ bóng mình được phản chiếu trong ấy.

Còn có cả hơi thở nóng bỏng.

Đây là chồng tương lai của cậu.

Hôn nhau với một gã đàn ông xa lạ chỉ mới gặp được hai lần có lẽ quá sỗ sàng. Trừ khi là bạn tình, gặp nhau chỉ có chuyện chăn gối. Nhưng những kẻ như thế cần hôn nhau nhẹ nhàng thế này ư?

Doãn Tiếu không biết, sống hai kiếp, cậu chưa từng yêu ai.

Đến bạn tình cũng không có.

Đây là lần đầu tiên của cậu.

Với chồng tương lai, chắc không tệ đâu nhỉ?

Doãn Tiếu vừa nghĩ lung tung vừa khép mắt lại, cậu vòng tay ôm cổ Phó Thành Sâm. Còn anh thì dùng tay đỡ lấy mông cậu, hai đôi môi quấn quýt lấy nhau.

Thậm chí cậu còn cảm nhận được răng nanh của anh khẽ chạm vào bờ môi mỏng manh của cậu.

Đó là một cảm giác vô cùng lạ lẫm. Hơi thở của Doãn Tiếu run rẩy, cậu cảm giác được một sự tê dại truyền đến từ sống lưng.

Cảm giác đôi môi mơn trớn lấy nhau, nhẹ nhàng, dịu dàng như nâng niu một báu vật nhỏ bé.

Bàn tay nho nhỏ của Doãn Tiếu siết chặt lấy mảnh áo sau lưng của Phó Thành Sâm, cả người cậu run lẩy bẩy trước nụ hôn nồng cháy ấy.

Không có gì báo trước, đôi môi nóng bỏng đang dịu dàng cọ xát lấy cậu bỗng chốc trở nên hung hãn hơn. Người kia mạnh bạo ép cậu hé miệng, rồi bắt đầu công thành đoạt đất. Hơi thở nóng bỏng quấn quýt lấy nhau. Khi hai đầu lưỡi khẽ chạm vào nhau, Doãn Tiếu cảm giác cả người cậu như có một dòng điện chạy ngang qua.

Tê dại đến mức không nén được tiếng rêи ɾỉ khe khẽ như mèo kêu.

Đổi lại là sự xâm chiếm ngày càng mạnh bạo hơn.

Tiếng môi lưỡi quấn quýt đầy ướŧ áŧ khiến vành tai Doãn Tiếu đỏ bừng, thần trí cũng ngày càng mơ hồ.

Mãi đến khi được buông ra, Doãn Tiếu chỉ biết vùi vào mặt vào ngực Phó Thành Sâm mà thở dốc.

Người đàn ông kia ôm lấy cậu, bàn tay to lớn ấm áp nhẹ nhàng vuốt lưng cho cậu, nhưng Doãn Tiếu vẫn không dám ngước mặt lên.

Không chỉ tai cậu đỏ, đến mặt cũng đỏ bừng.

Nói thật thì Doãn Tiếu rất ngại ngùng, đây là lần đầu tiên cậu hôn một người. Trước kia, khi đọc mấy quyển tiểu thuyết kia, Doãn Tiếu đã từng mường tượng đến việc sau này mình sẽ bên cạnh người yêu thế nào.

Có lẽ cậu sẽ rất yêu người ấy, hai người sẽ sớm chiều chung đυ.ng cảnh nhau, trao cho nhau những nụ hôn nồng nàn. Ở nhà, ở công viên, thậm chí là rạp chiếu phim,... hai người sẽ luôn quấn quýt với nhau.

Nhưng tiền đề là những thứ ấy được xây dựng trên tình yêu.

Cậu có yêu Phó Thành Sâm không?

Không có. Có lẽ anh cũng thế. Hai người chỉ mới gặp nhau hai lần mà thôi.

Nhiều nhất, cũng chỉ được tính là có cảm xúc.

Bỗng nhiên Doãn Tiếu có hơi mê man. Cậu xuất hiện trong thế giới này với ý nghĩa gì?

Kiếp trước Doãn Tiếu mù mờ cả một đời. Cậu từ bỏ đam mê, từ bỏ tình yêu, sống trong cái l*иg hào nhoáng mà cha mình đặt ra. Cả một đời của cậu chỉ có một mục tiêu duy nhất, đó là cống hiến hết mình cho Vân Lam. Thứ khiến cậu tồn tại, là chút hy vọng, khao khát về tình yêu.

Từ khi tỉnh lại dưới thân phận Doãn Tiếu này, cậu dường như chưa từng nghĩ đến tương lai của mình.

Cậu nói với Phó Thành Sâm mình muốn học mỹ thuật, nhưng lại chưa từng thật sự nghĩ đến việc tiếp tục cầm bút vẽ.

Cậu đi hẹn hò với Phó Thành Sâm, thậm chí là hôn nhau, nhưng mà lại chẳng có chút rung động nào?

Có lẽ là có, nhưng chỉ là rung động do sự ngây ngô này mà thôi. Người lớn rồi có ai mà không cần phát tiết đâu?

Doãn Tiếu tự hỏi mình, kiếp trước, kiếp này, cậu sống vì gì đây?

Doãn Tiếu mê man đến mức cậu không biết mình về nhà thế nào. Cậu vẫn nhận ra là Phó Thành Sâm đưa mình về, dịu dàng hỏi thăm mình. Nhưng cậu lại không trả lời, chỉ nhìn ra ngoài bầu trời đêm với ánh mắt thất thần.

Sau đó cậu vào nhà với lời dặn dò của Phó Thành Sâm, khi cánh cửa phòng đóng lại, Doãn Tiếu như bị rút hết nhựa sống. Cậu ngã lên giường, mở to mắt nhìn trần nhà.

Có rất nhiều việc trải qua trong đầu cậu. Những bức tranh bị xé nát, những câu mắng nhiếc thậm tệ, những lúc mệt mỏi gục trên bàn làm việc,...

L*иg ngực của Doãn Tiếu phập phồng, trái tim cậu như thắt lại, không đau đớn nhưng lại nghèn nghẹn khiến cậu không thở nổi.

Doãn Tiếu rất muốn khóc một trận, nhưng cậu chỉ có thể nhìn trần nhà như ánh mắt vô hồn. Cuối cùng cậu giơ tay lên, che mắt mình lại, cả người run rẩy trong sự bất lực.

Từ đâu đó trong tâm trí cậu luôn có một giọng nói, bảo rằng cậu có thể tin tưởng Phó Thành Sâm, có thể thử một lần, cho mình tung cánh trở thành một chú chim tự do trên bầu trời.

Nhưng hoàng yến bị nuôi trong lầu son quá lâu liệu có còn biết bay?

Nó sẽ bay, nhưng bầu trời xanh thẳm kia chẳng còn cho nó cảm giác an toàn nữa. Thoát khỏi nơi trói buộc, nó chỉ cảm thấy bàng hoàng, hụt hẫng giữa khoảng không bao la.

Chẳng ai yêu thương nó, cũng chẳng có ai cho nó mái nhà, che nắng tránh mưa.

Doãn Tiếu nằm trên giường, cậu hé miệng thở gấp, cả trái tim cậu như siết lại, khiến cho việc hít thở bình thường trở nên vô cùng khó khăn.

Thật lâu sau, khi ánh trăng bị đám mây đen che khuất, Doãn Tiếu mới với tay lấy chiếc điện thoại đang bị ném một góc.

Cậu ấn vào khung chat đầu tiên, không trả lời loạt tin nhắn hỏi han mà Phó Thành Sâm gửi đến, mà lại hỏi một câu.

Mỗi ngày đều cười một cái: [Phó Thành Sâm, anh có làm được không? Tất cả mọi thứ của em, đều sẽ tùy theo ý em?]

Nhắn xong, cậu ném điện thoại qua một bên, cuộn người tự ôm lấy bản thân mình, nặng nề nhìn màn đêm ngoài kia.

Mà hình điện thoại của cậu sáng lên, trên thông báo xuất hiện vỏn vẹn một chữ “Được”.

Doãn Tiếu nhìn thấy nó, cậu đột nhiên vùi mặt vào gối, hai bả vai không ngừng run rẩy.

----

Vì chương này mà tui đã sửa rất nhiều lần, cơ mà đến bây giờ vẫn không ưng ý lắm. Thôi thì sang chương sau cố gắng. Dù muốn H H H nhưng mà cũng phải có chính kịch mí dui.

Sắp tới chương hot hòn họt rồi he he! Có gì mọi người nhớ cmt cổ vũ tui với nha~