Xuyên Thành Tiểu Kiều Thê Được Cưng Chiều Đến Hư Của Bá Tổng

Chương 7: Xem phim

Phó Thành Sâm lái xe đưa Doãn Tiếu đến trung tâm thương mại ở gần đó. Thật ra ban đầu anh định đưa cậu đi ăn gì đấy, nhưng nghĩ lại giờ này mới qua giờ cơm sáng không bao lâu, có lẽ xem phim xong rồi đi ăn sẽ ổn hơn.

Hai người cùng nhau đi lên rạp chiếu phim ở tầng 8, Doãn Tiếu đi chầm chậm phía sau lưng anh, đưa mắt nhìn xung quanh đây một chút, tựa như đang đánh giá mọi thứ. Phó Thành Sầm thấy thế thì nắm lấy tay cậu, nhỏ giọng: “Em muốn xem gì?”

Doãn Tiếu nhìn poster được treo xung quanh, suy nghĩ một chốc. Đời trước cậu không hay xem phim, có lẽ phương thực giải trí duy nhất chính là mấy quyển tiểu thuyết sướt mướt kia. Nhưng mà bây giờ đòi xem phim tình cảm thì có hơi ấu trĩ nhỉ? Lúc người ta hôn nhau thì cậu làm gì? Giả vờ ngây thơ che mắt lại hay là quay lại hôn Phó Thành Sâm?

Thôi, vẫn nên né mấy bộ phim này ra thì hơn.

Muốn tình cảm tiến triển hơn một chút… Doãn Tiếu nghĩ nghĩ một chút rồi chỉ vào poster phim kinh dị đang nằm ở vị trí center của rạp chiếu. Vừa nhìn poster và cách bày trí thôi cũng biết đây hẳn là bộ đang hot, ngay cả hàng vé cũng có đông người mua.

Phó Thành Sâm thấy thế thì bật cười, hỏi cậu: “Chắc không? Không sợ à?”

Doãn Tiếu lắc lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Phó Thành Sâm cười cười, nhưng cũng chiều theo ý cậu. Anh để cậu đứng một bên, mình thì đi đến chỗ quầy mua vé, chẳng mấy chốc đã mua một cặp vé và một combo bỏng ngô và nước.

Không biết là hai người đến đúng lúc hay là bộ phim có nhiều người săn đuổi mà vừa mua vé xong cũng đã đến giờ xem suất phim này. Phó Thành Sâm nắm tay Doãn Tiếu đi vào trong hành lang dành riêng cho những người xem phim. Rẽ trái rẽ phải một lúc thì đi đến cửa phòng chiếu phim trên vé của hai người. Phó Thành Sâm đẩy cửa, dẫn cậu đi vào. Bên trong hành lang chỉ có một ánh đèn mờ, xung quanh tối đen, tiếng trailer vang lên đầy ma mị.

Tiếng phim trầm trầm, lâu lâu lại thoáng lên tiếng rít gào của một người phụ nữ. Doãn Tiếu đi được một lúc thì ngày càng dán sát vào Phó Thành Sâm. Thậm chí cậu còn nghe thấy tiếng cười trầm thấp truyền đến.

Mãi khi đi đến gần chỗ ghế ngồi thì Doãn Tiều mới tách ra khỏi Phó Thành Sâm. Lúc này cậu mới phát hiện ra hai người đang đứng trong góc phải, hàng ghế cuối cùng của rạp chiếu - cũng chính là dãy ghế couple. Doãn Tiếu liếc nhìn Phó Thành Sâm một cái, sau đó chui tọt vào góc trong cùng của ghế.

Phó Thành Sâm đặt bỏng ngô và nước vào bên phía của cậu, sau đó thì ngồi vào vị trí bên cạnh. Lúc này bên trên màn hình cũng bắt đầu chiếu phim.

Doãn Tiếu nhìn chằm chằm lên màn hình, đôi môi mỏng mím lại, trên gương mặt là vẻ vô cùng chăm chú.

Phó Thành Sâm nhìn thấy cậu như vậy thì suy nghĩ một chút. Thật ra những người sinh ra trong gia đình như bọn họ thật sự không có nhiều thời gian dành cho mấy thứ giải trí như thế này. Hôm nay, để có thể đưa cậu ra ngoài chơi thì anh cũng tốn không ít công sức cho đám việc trong tập đoàn.

Nhưng mà, lúc còn nhỏ, đương nhiên bọn họ sẽ thoải mái hơn. Có lẽ không ra ngoài xem rạp, nhưng ít nhất cũng có thể rủ bạn bè xem chung ở rạp chiếu phim tại nhà.

Doãn Tiếu thì không được như vậy. Kiếp trước cậu gần như có tuổi thơ, cuộc sống của cậu, gần như đều tập trung vào chuyện học thật tốt, quản lý công ty thật tốt. Mà nguyên chủ thì càng không thể, một cậu nhóc nghèo thì làm gì có tiền ra rạp xem phim?

Có những thứ mới một số người, nó rất tầm thường. Nhưng với vài người, nó lại là ước mơ mà cả đời không chạm vào được.

Phó Thành Sâm không xem phim, anh nhìn cậu thiếu niên bên cạnh một chốc, rồi cúi đầu xử lý một ít chuyện vặt trên điện thoại của mình.

Bỗng nhiên bàn tay nhỏ bé vươn ra, nắm lấy ống tay áo của anh. Phó Thành Sâm ngẩng đầu nhìn lên màn hình, chỉ màn ảnh đang thể hiện một không gian khá u tối. Ngay cả tiếng phim cũng trở nên dồn dập, nguy hiểm hơn.

Theo logic thông thường thì chắc sắp có một màn jumpscare, hù dọa người xem rồi.

Phó Thành Sâm lại liếc sang bên cạnh, chỉ thấy mắt Doãn Tiếu vẫn nhìn đăm đăm trên màn hình, nhưng người cậu thì lại có xu hướng ngày càng dán sát vào người anh.

Có lẽ là rất sợ, nhưng lại không nỡ bỏ qua.

Phó Thành Sâm cong môi cười. Anh gỡ những ngón tay đang nắm ống tay áo của mình ra, sau đó choàng tay ra sau lưng cậu, gần như ôm cả người vào lòng mình.

Có lẽ là Doãn Tiếu xem phim quá chăm chú, thế nên cậu vẫn chưa nhận ra tư thế của hai người bây giờ thân mật đến mức nào.

“A!”

Tiếng la thất kinh khe khẽ truyền đến, Phó Thành Sâm nhìn thấy một chiếc đầu xù xù nhào vào lòng mình. Xung quanh cũng truyền đến những tiếng hét nho nhỏ, cùng với tiếng nhạc rùng rợn dồn dập.

Anh vòng tay ôm Doãn Tiếu vào lòng, vỗ vỗ lưng cho cậu. Một lúc sau, khi mà tất cả mọi thứ đều trôi qua, mọi người cũng bình ổn lại thì Phó Thành Sâm lại cảm thấy người trong lòng mình không những lui ra, mà còn có xu hướng muốn cắm đầu vào trong ngực anh.

“Sao thế.” Phó Thành Sâm cúi đầu hỏi bên tai cậu.

Người Doãn Tiếu run lên một chút, sau đó lại rút sâu vào người anh. Phó Thành Sâm nhìn một chút thì bật cười.

Chẳng biết mà từ bao giờ, Doãn Tiếu đã leo luôn lên người anh, mặt thì úp vào ngực anh. Hai bàn tay nho nhỏ nắm lấy vạt áo phía trước, có mấy cọng tóc phất phơ lướt đến cằm của Phó Thành Sâm.

Bé con này xấu hổ rồi.