Xuyên Thành Tiểu Kiều Thê Được Cưng Chiều Đến Hư Của Bá Tổng

Chương 5: Người một nhà

Đến lúc Doãn Tiếu đi vào trong nhà mới nhìn thấy ba mẹ Doãn đã ngồi sẵn trên ghế sô pha đợi cậu, bên cạnh còn có cả Doãn Tri, chỉ không thấy Doãn Ân mà thôi.

Doãn Tiếu cụp mắt bước đến gần bàn trà, sau đó cúi đầu gọi một tiếng: “Ba, mẹ.”

“Ừm, nói chuyện với Thành Sâm thế nào rồi? Có hợp không?” Ba Doãn nhìn Doãn Tiếu một cái rồi nhận lấy tách trà mà vợ rót cho mình, uống một ngụm.

“Vẫn ổn ạ.” Doãn Tiếu trả lời xong thì nhích ra một góc, ngồi vào chỗ sô pha xa ba người kia nhất.

Doãn Tri thấy thế thì cau mày, nhưng không nói gì. Không biết anh ta kiếm đâu ra một đĩa bánh ngọt trông khá đẹp mắt, đẩy về phía cậu. Doãn Tiếu nhìn đĩa bánh ngọt, lại ngước mắt nhìn anh ta một cái, lí nhí nói câu cảm ơn.

“Gần đây con ốm lắm, có chỗ nào không khỏe không.” Bà Doãn nhìn không quen cái bầu không khí nặng nề này, cuối cùng chỉ có thể thở dài hỏi thăm cậu một chút.

“Con không sao đâu mẹ. Con hơi mệt, lên lầu trước được không ạ?”

“Ừm, đi đi, ngày mai còn đi chơi với thằng nhóc Phó nữa.”

Doãn Tiếu nghe được lời ấy thì như được đặc xá, vội vàng đi về phòng của mình. Lúc đi cậu còn không quên mang theo dĩa bánh ngọt mà Doãn Tri cho mình.

Chờ cho đến khi Doãn Tiếu khuất bóng khỏi cầu thang, bà Doãn mới thở dài một tiếng, sau đó nhìn chồng và con trai cả của mình.

“Nó… mấy bữa nay khác lắm.”

Đương nhiên là ba Doãn và Doãn Tri cũng nhận ra vấn đề này. Chỉ là hai người không biết nên làm thế nào cả. Ba Doãn ngồi thẩn người một lúc, ông nhớ cái năm đầu tiên khi mới rước Doãn Tri về nhà, cậu không giống như thế.

Đứa trẻ đó khi ấy cả người chỉ có mảnh áo rách, bẩn hề hề như đứa ăn xin ngoài chợ. Cả người gầy tông, không có được mấy miếng thịt, bàn tay cũng đầy nốt chai sần vì quanh năm làm việc vất vả. Nhưng đôi mắt của nó rất sáng, trong suốt đầy lương thiện, sáng ngời như ánh sao.

Nhưng mà mấy năm nay, ánh sáng ấy tối tăm dần. Ông còn nhớ cái ngày mà Doãn Tiếu lựa chọn kết liễu đời mình, đôi mắt đó chỉ còn sự u tối, sâu thăm thẳm, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Còn Doãn Tiếu hiện tại… ông không biết nên nói thế nào. Nhìn tổng quát thì nó vẫn là đứa nhỏ nhút nhát ngày nào, nhưng ông cảm giác dường như đã có gì đó thay đổi.

Dù vẫn mang cái vẻ ngu ngốc đó, nhưng ba Doãn cảm thấy đứa con út của mình trở nên giảo hoạt hơn rất nhiều. Ít nhất nó sẽ có cách khiến Doãn Tri không mắng nó, cũng biết cách lấy lòng người trong nhà hơn.

Hơn nữa… hôm nay nó lại chủ động đi chung với Phó Thành Sâm.

Một lần đi vòng quanh quỷ môn quan sẽ khiến người ta thay đổi nhiều như thế sao?

Ông cũng không biết nữa.

Ngay lúc mẹ Doãn muốn nói gì đó thì cửa lớn bị đẩy mỡ, Doãn Ân ưu nhã bước vào, vừa thấy ba người ở trong sảnh thì lập tức cười rạng rỡ: “Ba, mẹ, anh cả.”

Sau đó cậu ta chạy đến bên cạnh mẹ Doãn, hôn lên má bà một cái rồi ngồi ngay bên cạnh. Hành động này của cậu ta khiến bầu không khí nặng nề lúc nãy thoáng chốc tan biến hết, mẹ Doãn bị cậu ta chọc cười khanh khách.

Giọng điệu Doãn Tri nói chuyện với cậu ta cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: “Sao rồi, gặp được người trong mộng rồi à?”

“Anh cả!” Giọng Doãn Ân phụng phịu hẳn, cậu ta lay lay tay mẹ Doãn: “Mẹ xem anh kìa, cứ trêu con.”

Mẹ Doãn nghe thế cũng cười: “Làm sao, có tiến triển gì không? Kể mẹ nghe nào?”

“Mẹ!” Doãn Ân giận dỗi ngồi sang một bên: “Không nói chuyện với hai người nữa đâu.”

Thấy cậu ta như thế, mọi người không khỏi cười ầm lên. Không khí trong sảnh lớn ấm áp hơn hẳn.

Mà ở chỗ góc khuất của cầu thang, Doãn Tiếu đứng đó, rủ mắt nhìn đĩa bánh ngọt trong tay. Bên tai cậu là tiếng cười đùa bên dưới, cùng giọng nói trong trẻo của cậu thiếu niên kia. Dường như cậu ta đang kể về người thương cho gia đình mình nghe, giọng nói, điệu cười, bất cứ chỗ nào cũng tràn đầy niềm hạnh phúc.

Đó mới là không khí của một gia đình.

Khắng khít của người nhà.

Còn cậu?

Doãn Tiếu nghiêng người bước về phòng của mình.

Cậu không ghét Doãn Ân, vì cậu không phải là Doãn Tiếu thật sự. Cậu sẽ không oán giận chuyện cậu ta cướp hết tất cả của mình. Có lẽ ngay cả Doãn Tiếu thật sự cũng không oán giận cậu ta, vì cậu cảm thấy được, “Doãn Tiếu” ra đi rất thanh thản.

Như cậu từng mong chờ cái chết.

Cậu chỉ có chút ganh tỵ với gia đình này mà thôi. Hóa ra hào môn vẫn có tình người.

Bất chợt, trong đầu của Doãn Tiếu xuất hiện hình bóng của Phó Thành Sâm cùng nụ cười khẽ khi ở ngoài vườn.

Cậu đứng bên cửa sổ, ngước đầu nhìn ánh sao yếu ớt bị ngọn đèn của phố thị đè ép kia, hơi thở có chút nặng nề.

Cậu có thể tin được người này không?

Có thể có một ngôi nhà thật sự không?