Người chắn trước mặt Oa Y lúc này không ai khác là Lăng U Hàn. Lần đầu gặp nam nhân này làm cho Oa Y vô cùng kinh ngạc. Một cảm giác kỳ lạ vừa quen nhưng cũng vừa xa lạ.
Mất một lúc Oa Y mới nhận ra nam nhân trước mặt. Nàng ta khẽ cười, gương mặt ánh lên sự mừng rỡ.
- Là ngài…
Lăng U Hàn mỉm cười đáp lại, ánh mắt còn nheo một bên mi tỏ ý trêu chọc. Hai má Oa Y hồng lên trái tim đập thình thịch vì sự trêu đùa này. Thì ra Long Thần ngoài đời thực lại khôi ngô, anh tuấn như thế.
Tiếng của gả béo lại vang lên, hắn vừa bị Tứ Lang giữ chặt tay bị gãy, vừa bị Tam Cô đánh. Bực tức gã béo dùng hết sức vùng vẫy, xô Tam Cô ra.
- Cái mụ điên này ta làm gì ả xấu xí mặt quỷ đó?
- Tránh ra…
Lúc này mọi người mới chú ý đến Oa Y, đúng là gương mặt của nữ nhân này xấu xí thật. Vết sẹo dài nổi hẳn một bên mặt. Nhiều tiếng bàn tán ác ý bắt đầu xì xào.
"Nữ nhân đó xấu thật."
"Xấu như vầy ai mà sàm sỡ chứ? có nhầm không?"
"Ơ... người đứng bên cạnh nàng ta có phải là Lăng đại nhân của hình bộ. Lăng đại nhị thiếu của Lăng gia đây mà."
"Sao ngài ấy lại ôm nữ nhân xấu xí thế kia, ả ta thật không biết xấu hổ."
Oa Y nghe bàn tán thì khá ngại ngùng, liền lùi lại giữ khoảng cách với Lăng U Hàn. Sự rời đi của Oa Y làm cho Lăng U Hàn chú ý cảm thấy có chút khó chịu.
Tam Cô bị gã béo đẩy một cái người lảo đảo mất thăng bằng, Tư Duệ nhanh tay đỡ lấy Tam Cô ngay. Giọng tức giận đối lý lại với gã béo.
- Cái tên háo sắc này, sàm sỡ muội muội ta rồi còn nói như thế, ngươi đúng là đồ khốn mà. Trói hắn lại bắt hắn lên quan xem còn chối cãi nữa không?
"Lên quan ư?" Chẳng phải ở đây có một vị quan cao sao?
Gả béo liền phản ứng mạnh lại.
- Lăng... Lăng đại nhân oan quá! tiểu nhân bị oan, tiểu nhân không có làm gì ả xấu xí này.
Tam Cô càng tức giận hơn, tiếp tục đưa tay đánh gả béo thêm vài cái.
- Tên khốn ngươi nói ai xấu xí hả? Lão nương sẽ cho ngươi một trận.
Tay của Lăng Tứ Lang vẫn giữ chặt cánh tay của gã béo, lần này còn dùng thêm lực siết chặt vào cổ tay đã bị bẻ gãy lúc nãy. Làm cho hắn đau đớn, cử động khó khăn, không thể tránh được mấy cái đánh chan chát của Tam Cô, càng không có thế thể đánh trả lại.
Thật hư chuyện này làm mọi người xung quanh bàn tán nhiều hơn. Oa Y thấy vậy liền cản Tam Cô lại:
- Mẫu thân, tỷ tỷ đừng đánh nữa... Để... Để hắn đi đi...
- Mọi người đang nhìn chúng ta kìa...
Cản được Tam Cô và Tư Duệ lại Oa Y cũng vất vả. Còn gã béo thì luôn miệng kêu oan, hắn làm cho dư luận xung quanh liên tục xì xào bàn tán nhắm mọi ác ý về phía Oa Y. Bởi vì ai cũng nghĩ nữ nhân này quá xấu xí làm sao có thể khiến gã béo sàm sỡ được. Ai đời nữ nhân xinh đẹp không sàm sỡ mà lại sàm sỡ một người xấu.
Gã béo được thế liền quỳ xuống trước mắt Lăng U Hàn, hắn kêu oan liên tục.
- Đại nhân... Người hãy minh xét cho tiểu nhân, tiểu nhân bị oan. Còn... Còn bị đệ đệ người bẻ gãy tay nữa... Luật pháp còn không... Đại nhân...
Lăng Tứ Lang càng siết chặt tay gả béo hơn, khiến hắn thêm đau đớn, nhăn mặt liên tục kêu gào để Lăng Tứ Lang buông hắn ra.
Còn Lăng Tứ Lang thì tỏ ra tức giận nói:
- Ý ngươi nói là ta đỗ oan cho ngươi sao? Chính mắt ta nhìn thấy ngươi sàm sỡ vị cô nương này.
Gã béo càng ăn vạ hơn.
- Oan quá! ả ta xấu xí như thế có sàm sỡ cũng phải tìm nữ nhân trẻ đẹp chứ.
Tiếng bàn tán lại vang lên. Mọi người gần như đồng ý với lời của gã béo nói. Vừa lúc đó tiếng của một nữ nhân vang lên.
- Đại nhân, dân nữ làm chứng là gã nãy đã xàm sỡ vị cô nương kia.
Từ trong đám đông, một nữ nhân với gương mặt xinh đẹp, dáng đi thanh thoát, tao nhã, trên người còn tỏa ra một mùi hương của hoa, cùng nữ tì của mình bước ra khỏi đám đông bên cạnh.
Mọi nam tử có mặt tại đây điều ngây ngất trước vẻ đẹp thanh thoát, dáng đi uyển chuyển mỗi bước tựa như hoa nở của nàng ta. Nhất cử nhất động của nàng ta càng làm mùi hương trên người tỏa ra nhiều hơn. Làm lu mờ cả thần trí.
- Tiểu nữ Cẩm Sắc xin tham kiến Lăng đại nhân.
Cái nhúng nhẹ hành lễ của Cẩm Sắc càng làm cho nam tử thêm say đắm. Gả béo quỳ bên dưới hồn thần ngẩn ngơ khi nhìn thấy Cẩm Sắc đi ngang qua người hắn.
Nước bọt của tên háo sắc này phản chủ, chảy dài, nhiễu nhão, rơi xuống đất. Cử chỉ thèm thuồng của hắn làm cho những người có mặt ở đó phải bật cười. Khinh khi hắn đúng là kẻ phàm phu tục tử, dục hỏa đầy người.
Lăng U Hàn nhìn Cẩm Sắc một lát rồi khẽ nhíu mày đáp lại:
- Cô nương nhìn thấy gã này xàm sỡ vị cô nương kia phải không?
Cẩm Sắc bờ môi khẽ cười nhẹ, nàng ta đong đưa ánh mắt mị tình với Lăng U Hàn một cái, rồi đáp lại:
- Dạ phải thưa đại nhân.