Nhìn lại tiểu nha hoàn trước mắt cả người khụy xuống, hai tay bấu chặt trên nền đất, tròng mắt đỏ rực, móng tay từ từ dài ra, phía sau còn mọc hẳn chín đuôi dài có màu trắng. Gương mặt cũng nhanh chóng mọc đầy lông trắng, cặp mắt xếch lên, mũi dài ra như một con hồ ly.
Hồ ly được triệu gọi thông qua ấn ký của Oa Y đã hoàn toàn nhập vào xác nha hoàn của Châu Lộ. Liền đứng bật dậy, ánh mắt ma mị phát sáng ra một luồng khí màu xanh lúc đậm lúc nhạt ở khoé mắt. Đôi mắt đỏ rực, giận dữ quét ngang qua những người đang có mặt trong gian phòng khiến ai cũng phải giật mình thót cả tim trước yêu quái đầy hung hãn.
- Kẻ nào phàm phu tục tử nào dám triệu hồi bổn tiên?
Tiếng của hồ Tiên ma mị, âm u vang lên chứa đầy sự tức giận. Chắc là nó đang chung vô cái hang, cái hốc nào, hoặc là đang "ăn vặt" ở đâu ngon lành cành đào, mà tự nhiên bị triệu hồn về đây, tức cái l*иg ngực nên nó sinh "quạu".
Lần đầu cha sinh mẹ đẻ Tam Cô mới có cơ hội nhìn thấy hồ Tiên, bà ta há hốc cả miệng cả người như hoá đá. Còn Tư Duệ hầu như cũng không tin vào mắt của mình nữa.
Tiểu muội của nàng ta thật sự gọi được Hồ Tiên sao?
Lúc đầu Châu Lộ nhìn thấy hồ Tiên thì tỏ ra rất kinh ngạc, đầu óc đang cố phản xét xem thử đây có phải là hồ tiên thật hay không, hoặc là bọn người Oa gia giả thần giả quỷ gạt bà ta nữa.
Tay chân lúng túng một lúc rồi nhanh chóng xác định được kẻ ma mị trước mặt đúng là hồ Tiên liền quỳ xuống van lạy lãnh công:
- Hồ tiên... Hồ tiên là ta... Là ta mời người lên.
Hồ Tiên vậy liền quay người lại, ánh mắt ma mị liếc nhìn Châu Lộ gương mặt càng thêm tức giận nói:
- Là tiện nhân ngươi.
Vừa nói ánh mắt của hồ Tiên sắt lại, một trong chín chiếc đuôi dài vươn ra quấn ngay vào cổ của Châu Lộ nâng hỏng người lên khỏi nền đất. Chắc là định ban thưởng cho ả ta.
Lời triệu hồi của một kẻ phàm phu tục tử đã làm quấy nhiễu sự cao ngạo của một hồ tiên. Khiến nó tức giận vì bị con người vô năng chi phối. Sẵn còn mang tà ác trong người, nên không ngại lạm sát. Đây là hồ yêu chứ chẳng phải tiên nhân gì.
Chiếc đuôi dài trắng của hồ yêu ngày càng siết chặt lấy cổ của Châu Lộ, hai mắt trợn trắng, gương mặt hoảng sợ vì không thể thở được. Tại sao vậy? Đáng ra hồ tiên phải nghe lời của ả ta, giúp Châu Lộ đạt được mục đích làm chính thấy trong Võ gia mới đúng, sao bây giờ lại muốn gϊếŧ người.
Châu Lộ sợ chết tay chân vùng vẫy, quơ quào tìm người cứu mạng.
- Cứ... Cứu...
Mấy tên gia đinh phía sau nghe tiếng Võ thị kêu cứu định là lao ra cứu chủ. Nhưng nhìn kỹ lại yêu hồ trước mặt khí xanh tỏa ra hai bên đuôi mắt hừng hực làm cho đám gia đinh hết chín phần sợ hãi. Nghĩ kỹ dù sao họ cũng là người, làm sao thắng nổi tiên, thôi thì nhanh chân bỏ chạy quay về bẩm báo lão gia tìm thêm người đến cứu phu nhân của chúng vậy.
Chưa kịp chạy thì cả đám đã bị chiếc đuôi trắng của hồ tiên vươn ra quấn lấy thân thể chỉ trong tích tắt.
- Aaa… Cứu... Cứu ta...
Đuôi hồ ly quấn một cái đã kéo hết những tên gia đinh cương tráng, áp sát mặt của hồ tiên. Ở khoảng cách gần này đám gia đinh nhìn thấy rõ những thước lông trắng bạch trên gương mặt của nha hoàn nữa người nữa yêu, làm bọn họ sợ hãi đến xanh mặt.
Giọng Hồ yêu cười lên một tiếng ma mị:
- Ta đã lâu không nếm mùi dương sinh của nam tử nào... Đến đúng lúc lắm!
Miệng của con hồ yêu bắt đầu tỏa ra một mảng khí màu xanh thẳm, khí xanh mỏng như tơ, nhẹ hơn cả gió chui một cái là vào ngay mũi của những tên nam trước mặt, rồi từ hút hết dương sinh của họ truyền vào miệng của Hồ Tiên.
Dương sinh rời đi thì lập tức cơ thể của đám gia đinh co giật mạnh, tay chân vùng vẫy, bụng hóp lại, hai mắt trợn trắng lên. Đạp chân, run lắc người mạnh thêm thêm dài cái, thì thân thể chỉ còn lại lớp da nhão, lần lượt rơi xuống đất. Máu, thịt, xương cốt của con người, điều bị hồ yêu hút cạn hết.
Ả ta liếʍ mép gương mặt tỏ ra thỏa mãn.
- Ha ha ha... Ngon... Ngon lắm!
Tận mục sở thị cảnh tượng hồ yêu hút dương sinh Châu Lộ sợ đến tè ra cả quần. Ả ta sợ chết, sợ người tiếp theo là mình liền kinh hoảng cầu xin:
- Hồ... Hồ tiên tha mạng… Tha…
Tư Duệ lúc này biết không thể chần chờ nữa sợ mồi “ngon” tiếp theo của ả hồ yêu này là mẫu tử ba người, liền lùi lại, miệng kêu lên:
- Chạy... chạy...
Tiếng chân lùi lại của Tư Duệ đã làm kinh động đến tai của Hồ Tiên. Ả ta quay lại thấy ba mẫu tử co chân bỏ chạy thì tỏ ra khá thích thú khi có dịp săn con mồi.
- Chạy đi đâu?
Tư Duệ nhìn thấy hồ yêu đang bay về phía mình, liền đưa chân dùng hết sức đá bát hương đồng lớn đang nằm lăn dưới đất lao thẳng về phía yêu hồ.