Lớp 13

Chương 1: Con phố nổi loạn nhất (1)

Tác giả: Khúc Tiểu Khúc

Editor: Alixalem

Thịnh Nam bị chuông điện thoại reo to đánh thức

Trước mắt cô ngay lập tức chào đón một vầng sáng đỏ vàng, trong khung cảnh mờ ảo, cánh đồng giữa mùa hè bị làn gió chở đi, thi nhau lướt ngoài cửa sổ.

Thịnh Nam chớp mắt vài lần, tầm nhìn của cô dần dần rõ ràng hơn, tới đây cô mới xác nhận nhìn không bị mù.

Tiếc quá, cô không bị mù.

Nếu không, cô có thể nhân cơ hội này nghỉ bệnh vài ngày, kết thúc luôn cái chuyến đi "Lớp 13" học lại ở một thành phố nhỏ xa lạ này.

Thịnh Nam thở dài, chậm rãi giơ tay lên rồi tháo chiếc tai nghe to màu trắng đang đeo trên đầu xuống.

Ban đầu tiếng ồn bị chặn bởi tiếng nhạc, tới khi mở tai nghe ra một đống âm thanh bắt đầu tràn vào màng nhĩ, trong giây đầu tiên Thịnh Nam có ảo giác rằng "Tiếng Gầm" từ bên cạnh có thể trực tiếp tông thằng vào cửa xe.

Thật khó có thể tưởng tượng được, toàn bộ công lao này đều thuộc về một người

Về, một, người.

Thịnh Nam không cảm xúc quay đầu.

"Công Thần." Đang kế bên cô đây, hình như là người đứng lên đi trước lúc cô ngủ, bộ đồ vest, thắt cà vạt, đôi giày da siêu to, chiếc đồng hồ vàng không ngừng lắc lư trên cổ tay đang cầm điện thoại, chỉ thiếu việc khắc lên trán ba chữ "người thành đạt".

Kế bên Thịnh Nam, đôi chân ông chú bắt chéo nhau một trên một dưới không ngừng lắc lư lên xuống, điều đáng kinh ngạc chính là nhịp đong đưa ấy còn ăn đứt luôn tiếng điện thoại đang vang dội của ông chú—-

"Được chưa, Tiểu Lâm, cứ quyết định thế đi, OK không?"

"Sau này đừng hỏi tôi mấy loại chuyện thế này nữa, một hạng mục nhỏ có 2 ngàn vạn, không có gì thú vị."

"Tống tiên sinh, tống tiên sinh, mấy hôm trước tôi mới ăn xong bữa cơm hữu nghị với bên kia, chuyện này ngài giữ lại cho tôi chút mặt mũi với ông ấy đi."

"......"

Thịnh Nam quay lại.

Tưởng tượng ra cảnh mình hóa thân thành nữ anh hùng thực thi công lý, dùng lời lẽ đanh thép mắng đối phương vì cái hành vi vô đạo đức như vậy, Thịnh Nam từ từ đeo lại tại nghe

Gặp chuyện bất công dùng sức hỗ trợ là chuyện đương nhiên, nhưng mấy vấn đề động tay chân cần phải có kinh nghiệm, dũng cảm về thân thể, hoặc dũng cảm về tâm lý.

...hai thứ này cô đều không có.

Nếu mà có một chút, thì làm gì có chuyện, hiện tại phải ngồi trên chuyến tàu cao tốc này.

Đang nghĩ đến vấn đề vừa rồi, bổng l*иg ngực Thịnh Nam bị âm thanh bên tai đè nén, cảm giác càng thêm khó chịu, giống như đang bị thứ gì đó bóp nghẹn, cô cúi đầu buồn một lát, móc điện thoại từ trong túi ra.

Vừa mở điện thoại, một khung chat hiện ra, bên trên tên ghi chú hơi dài.

【Nạp tiền điện thoại đưa anh trai】.

Thịnh Nam hơi rũ mi mắt xuống, ngón tay gõ gõ trên bàn phím.

"Có ở đó không?"

"Có đó không anh hai"

"Có không, anh trai yêu dấu ơi."

"Đối phương vẫn phớt lờ cô."

Thịnh Nam cũng không chịu từ bỏ

"Anh ơi, em gái anh đang phải một mình nghe nhạc trên chuyến tàu cao tốc này."

"Anh có biết em nghe bài gì không?"

"Không biết cũng không sao, em hát cho anh nghe."

"Khụ Khụ."

Xa xa trong căn cứ 3W ở thủ đô, Thịnh Sanh đủ điều kiện, liếc nhìn qua điện thoại của mình.

Anh chàng thừa biết cái tính ngáo ngơ của em gái, nhưng mà lúc thấy tin nhắn, cô chuẩn bị lên thanh giọng, vẫn không nhịn được cười nhẹ.

"Anh Thịnh, ai nhắn tin thế?"

“Thịnh Nam ” Thịnh Sanh tiếp tục cất tiếng: “Nói là phải hát cho anh trai nghe.”

"Em gái tôi... à mà, Không biết đang hát bài gì nữa?"

"Tôi đủ điều kiện rồi nhé, hai ông chú đừng nhiều chuyện nữa," Phòng huấn luyện hướng xéo xéo kêu: "Anh Sanh, anh Sanh, em muốn chết!"

"Không được chết."

Thịnh Sanh chuyển sự chú ý của mình trở lại trò chơi.

Chờ lúc kết thúc trận đấu, anh mới cầm điện thoại lần nữa, điện thoại phát sáng hiện ra thêm vài tính nhắn.

"Bắp cải nhỏ"

"ưới đất vàng ươm"

"hai, ba tuổi" [1]

.

. .

. . .

[1 bài hát dân ca TQ « Bắp Cải Nhỏ » raw tới đây thôi nhưng lời bài hát giống hoàn cảnh nữ chính nên mình chèn thêm 1 đoạn lời.

Hai ba tuổi không mẹ, mẹ ruột nha, mẹ ruột nha.

Đi theo cha, rất tốt nha, chỉ sợ cha cưới mẹ kế, mẹ ruột nha, mẹ ruột nha.]

"Thịnh! Sanh!

"Thịnh Sanh anh là cái đồ không có lương tâm, anh nở lòng nào trơ mắt ra nhìn em gái duy nhất của mình, bị lưu đày đi biên cương à?"

Nhìn thấy hai câu cuối cùng, khóe mắt Thịnh Sanh nới lỏng một chút không còn căng thẳng, anh cười nhẹ một tiếng.

"Ting Ting--"

Đây là tiếng tàu cao tốc đến trạm, điện thoại di động trong túi Thịnh Nam rung lên.

Thịnh Nam nhướng mí mắt đang rũ xuống, cô kéo vali đến sân ga, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, trong lòng vẫn còn ảo tưởng anh trai mình sẽ sót lại một chút tính người, Thịnh Nam ấn mở màn hình.

【Nạp tiền điện thoại đưa anh trai】: không nở thật.

【Nạp tiền điện thoại đưa anh trai】: Biết sao bây giờ, thôi thì chúc em thuận buồm xuôi gió.

【Nạp tiền điện thoại đưa anh trai】: [cười]

Thịnh Nam: "..."

Đồ, chó, có, lương, tâm.

Thịnh Nam không biểu cảm nghiến răng, kéo vali bước ra khỏi sân ga.

Luồng sóng nhiệt vô hình phả vào mặt, gió mang theo hương thơm thoang thoảng của nhiều bông hoa không rõ tên quanh đây, tâm trạng uất ức của Thịnh Nam hầu như bị hương hoa thổi bay, cô nhẹ nhàng hít sâu một hơi, đang định thở ra từ từ.

"Ting ting..."

Chuông điện thoại đột ngột run liên tục.

Thịnh Nam theo bản năng ấn nhận, đến lúc phản ứng kịp tên người gọi tới là "ba" thì hối hận cũng đã muộn màng.

Người kia lên tiếng trước: "Đến trạm rồi à?"

Thịnh Nam bị nghẹn lại hơi thở vừa rồi còn chưa phun ra hết được: "Vâng."

"Vậy mau đến chỗ ở đi, Dì Triệu là bảo mẫu mới của con, nhớ ngoan ngoãn, lễ phép nghe lời, đợi con nghĩ ngơi xong vài ngày, nhanh nhất tuần sau có thể nhập học."

"......"

"Thịnh Nam?"

"......"

“Thịnh Nam, ba đang nói chuyện với con, mau trả lời nhanh lên.”

"......"

Trước sân ga, cơn gió từ xa thổi tới, lần này không hiểu sao hương hoa khi nảy đã biến mất từ lúc nào.

Thịnh Nam mở miệng, cảm thấy cổ họng mình bị nắng nóng nướng cho mất tiếng: "Con không nghĩ tới chuyện học lại."

“Vậy con muốn gì?” Giọng nam phía đối diện rất bình tĩnh.

Thịnh Nam không nói.

"Còn không biết mình muốn gì?" Thịnh Thiên Cương nói tiếp: "Vậy tóm lại con muốn nghe lời."

Thịnh Nam cúi đầu nhìn mũi chân mình: “Con không biết con muốn gì, nhưng con biết con không muốn gì cả.”

"Vẫn không muốn học lại? Thịnh Nam con cũng đã 18 tuổi, không nên dở chứng trẻ con vậy nữa."

"Bàn điều kiện là được." Thịnh Nam nói giọng lí nhí, cô cảm thấy bản thân bây giờ biết mặc cả trả giá giống mấy bà cô mua đồ ngoài chợ.

"Điều kiện gì?"

"Còn từng có một mẹ, một là đủ rồi" Thịnh Nam mở miệng, giọng cô khô khốc do nắng nóng: "Con không muốn có thêm người thứ hai."

"—"

Tiếng gió bên tai dường như chợt lặng xuống.

Thật lâu sau, đầu dây bên kia hình như thở dài một hơi, cũng có thể không phải, sợ là Thịnh Nam bị ảo giác mà ra.

"Thịnh Nam, chuyện này khi nào về chúng ta bàn sau, con lo chuyện học trước đi."

Thịnh Nam nắm chặt điện thoại.

Thịnh Thiên Cương: "Nghe lời ba."

Bàn tay Thịnh Nam nắm đến trắng bệch, cô cảm thấy hơi thở vừa rồi chưa phun nghẹn ứ lại phồng lên sắp nổ tung cuống họng, nhưng lại không xảy ra, dường như nó đang lén lút, từ từ xẹp xuống không một tiếng động, tản ra trốn vào từng ngóc ngách trong cơ thể cô.

Trong khoảng lặng, Thịnh Nam nghe thấy âm thanh báo cuộc gọi kết thúc, như thể nó đang cướp đi sức lực cuối cùng, cô buông lỏng tay ra, chậm rãi lùi về sau.

Đôi tay yếu ớt kéo vali đi vào trong nhà ga, Thịnh Nam thấy bóng người phản chiếu thông qua cửa kính sát đất bên ngoài, một thiếu nữ tóc dài ngang lưng đang đeo tai nghe lớn, đôi mắt hạnh cụp xuống một nửa, trên người mặt một chiếc áo thun nhỏ màu trắng phối với quần đùi yếm màu xanh nhạt, kèm theo một đôi giày màu trắng bên trên dây giày thắc thành hay chiếc nơ lớn.

"Nghe lời." Phải thật nghe lời.

Ngoan ngoãn tới vậy không phải cũng chỉ giống cây cải thôi sao, một cây cải bị mang đến biên cương phơi nắng đến héo úa.

Thịnh Nam cảm thấy lá bắp cải trắng của mình sắp rũ xuống hết rồi.

Cô kéo hành lý ra khỏi cửa soát vé, Thịnh Nam vừa mới đi được một bước, liền nghe thấy, người đang đứng bên cạnh đột nhiên thốt lên: "Trời má, đẹp trai quá."

Thịnh Nam dừng một lát

Mấy chiếc lá cải khô kéo dần dần cử động tươi tắn lên một chút, cô giả vờ từ từ vô tình liếc mắt sang bên kia.

Sau đó, cô thấy hai cô gái đang chụm đầu lại với nhau, một người đang cầm điện thoại đưa cho người kia xem, hưng phấn lướt lướt trên màn hình.

Thịnh Nam thất vọng quay lại.

Đúng lúc này, một giọng nam thâm tình từ chiếc điện thoại di động phát ra bên ngoài—

"Anh trai, là bức thư tình mà trời cao gửi tặng em."

"......" Thịnh Nam sửng sốt, xoay người lại,

"?"

Nói lại lần nữa xem, tôi hứa không đánh chết anh.

Sau đó có thể phần nào đoán được, hình bóng một anh chàng điển trai xuất hiện trong màn hình.

Cô gái A: "Aaaaa, tớ cũng muốn có anh trai."

Cô gái B: "á… tớ cũng vậy."

Thịnh Nam chết lặng bước đi ra ngoài hai mét, giọng nói dịu dàng của anh chàng điển trai trong video, theo gió thổi vào tai cô: "Ngoan nào, em gái ngoan nghe lời anh."

"——!"

Biểu cảm Thịnh Nam bị đông cứng trong một giây.

Nghe lời, nghe lời, nghe lời...

Nghe cái đầu anh!

Cô không nghe!.

Tại thời điểm này, Thịnh Nam cảm thấy dũng khí trong 18 năm qua cuối cùng cũng tụ họp lại với nhau, cô giống như nữ anh hùng, kiêu ngạo ung dung ngồi vào xe taxi.

Tài xế hỏi: "Bé gái, con muốn đi đâu?"

"Đi tới cái nơi..." nữ hiệp sĩ do dự một chút, vài giây sau hạ thấp giọng nói: "Chỗ nào hư hỏng nhất thành phố này thì đến chỗ đấy."

tài xế:……

tài xế:?

Ánh mắt tài xế nhìn từ kính chiếu hậu của xe, lộ ra vẻ quan tâm nói: "Lúc ra khỏi nhà ga con có bị tông vào cửa kính không thế?" Nói rồi chiếc taxi lao vυ't đi.

Thành phố An, là thành phố trực thuộc loại một của tỉnh, dân số không ít không nhiều, muốn cái gì cũng có nhưng đôi khi cái muốn lại không có giống một cái huyện nhỏ.

Tóm lại là thành phố nhỏ

Ở một thành phố nhỏ bé bằng lòng bàn tay như vậy, Thịnh Nam bị tài xế taxi chở vòng quanh hai ba lần gì đó, chờ tới khi đến con phố được đồn đại là nổi loạn nhất nơi đây, Thịnh Nam lại cảm thấy dũng khí mà cô tích lũy suốt 18 năm đã cạn kiệt hết rồi.

Nhưng lời đều đã nói ra, cô thật sự không có mặt mũi nào nói lại địa chỉ nơi ở lần nữa.

Thế nên, Thịnh Nam đành xuống xe, chống người lên vali, mất hồn đứng trước con phố đầy bụi màu xám xịt.

Hàng quán dày đặc, sạp hàng đang xen, cảnh tượng nhiều người xách đủ mọi loại túi hấp tấp qua đường.

Con phố này nhìn giống như...

Thịnh Nam lùi lại một bước, ngước lên nhìn thấy tấm biển dựng bên đường.

【Chợ Nông Sản Lớn】.

Thịnh Nam: ……

Nó chính xác là một cái sợ bán đồ ăn.

Vậy ra ai là người đã nói với cô rằng người dân ở thị trấn nhỏ rất đơn giản, tốt bụng, nhiệt tình?

Thịnh Nam dựa vào chiếc vali nhỏ màu trắng như tuyết, kiên trì đứng vài giây dưới ánh mắt soi mói lướt qua của nhiều người, cuối cùng cũng không chịu nổi, nữ hiệp sĩ trong nội tâm sớm đã chạy mất tâm hơi, cô vừa lăn vừa lộn kéo theo chiếc vali, Thịnh Nam chui vào cái cửa hàng đầu tiên bên trái ngoài con phố.

Thậm chí số nhà cũng không thấy rõ.

Nhờ chút ánh sáng còn sót lại, cô lờ mờ nhìn thấy một cái hộp đèn

Đủ loại màu sắc, đổi tới đổi lui, như kiểu hộp đèn chỉ có trong mấy bộ phim truyền hình lấy bối cảnh thập niên 90.

"Chào quý…" dường như bị động tĩnh do Thịnh Nam bước vào làm cho giật mình, chàng trai đứng sau quầy thu ngân ở cửa ngơ ngác nhìn cô: "Đến tiệm làm tóc Black."

Tiệm cắt tóc.

Đứng ở cửa tiệm, Thịnh Nam đột nhiên nhận ra một thứ, thời khắc này, cô đột nhiên nhanh trí, nắm bắt cơ hội từ trên trời rớt xuống——

Còn có thứ gì nổi loạn, hơn một kiểu tóc nổi loạn chứ?

Chàng trai trẻ đúng lúc lúc hoàn hồn: "Cho hỏi, em đến đây là muốn làm tóc à?” thời điểm nói chuyện, cậu vừa liếc nhìn vali của Thịnh Nam.