Sở Du cười giả dối, “Tôi xuống lầu trước, các anh cứ giả vờ như tôi chưa từng tồn tại đi.”
Nói xong, run rẩy lướt qua bọn họ, sau đó chạy nhanh vào thang máy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cửa thang máy dần đóng lại.
Quả nhiên, sống hai mươi năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một màn kích động như vậy, Sở Du vỗ nhẹ gò má của mình, càng nghĩ càng cảm thấy không thể tin được, đến nỗi khi cậu đi tới bàn ngồi xuống, khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng, điều này khiến cho gương mặt vốn trắng nõn nà lại trở nên hấp dẫn mê người.
Bùi Yến đang đứng trước máy pha cà phê để pha cà phê, vừa quay lại liền nhìn thấy một người thanh niên đang ngồi ở bàn ăn, tuy đang để mặt mộc, nhưng lại không thể làm lu mờ nhan sắc kia, nếu không sao có thể đảm nhận visual của nhóm được, thật thú vị, sống cùng nhau lâu như vậy rồi lần đầu tiên mới có thể nhìn thấy biểu cảm sinh động như vậy trên khuôn mặt ấy.
Bùi Yến dùng biểu cảm như đang xem kịch mà nhìn cậu, nhấp một ngụm cà phê, anh muốn muốn xem xem người này khi nào mới phát hiện ra anh.
Nghiêm Mặc Hành bên này lúc đang hứng thú bị quấy rầy, hắn đẩy thanh niên trên người ra, chỉnh lại quần áo, ngữ khí lãnh đạm, không hề có chút dấu vết nào của tìиɧ ɖu͙© thiêu đốt vừa rồi.
"Hôm nay tới đây thôi, cậu trở về đi."
Thanh niên nhẹ nhàng bắt lấy ống tay áo của hắn lắc lắc, "Anh hôm nay làm sao vậy, trước đó khi Sở Du nhìn thấy anh cũng không có biểu tình gì, là có chuyện gì đau lòng sao?"
Nghiêm Mặc Hành nhìn bàn tay đang nắm lấy vạt áo của Tố Tố Thiên, sau đó gạt nó ra, ánh mắt nhìn không có chút cảm xúc, lời nói ra cũng rất xa cách, "Cậu vượt quá rồi."
Sau khi đuổi người đi, Nghiêm Mặc Hành hít một hơi thật sâu, hắn cũng cảm thấy hôm nay có gì đó không ổn, chỉ cần mỗi một cử động và cái nhíu mày của Sở Du, đều không thể thoát ra khỏi đầu hắn, hắn tuyệt đối là trúng tà rồi.
Khi đến khu vực nhà hàng, nhìn thấy Sở Du trước đó hoảng loạn chạy trốn đang ngồi trên bàn ăn vùi mặt vào trong ngực, mà Bùi Yến ở cách đó không xa, đang nhìn Sở Du với vẻ thích thú.
Bùi Yến cũng chú ý đến ánh mắt của Nghiêm Mặc Hành, hai người nhìn nhau, Bùi Yến khẽ thở dài, uống một hớp cà phê, sau đó đi đến chỗ của Sở Du.
Nghe thấy tiếng bước chân càng ngày càng gần vị trí của mình, Sở Du chỉ có thể ngẩng đầu lên, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Bùi Yến đang ngồi bên cạnh, người đàn ông có phong thái cao quý tao nhã, chỉ là một tay đang chống lấy cằm, đôi mắt đầy ắp ý cười nhìn vào Sở Du, đúng thật là một gia hỏa câu nhân
Sở Du chịu không nổi ánh mắt thẳng thắn như vậy, chỉ có thể dời tầm nhìn trước.
Sau đó, Nghiêm Mặc Hành cũng ngồi xuống bên cạnh cậu.
Trái tim nhỏ bé của Sở Du bị dọa sợ đến mức đứng bật dậy, hai chân còn mềm nhũn, khiến cả người ngã ngồi dưới đất, vẻ mặt đau đớn sờ sờ mông mình.
Bùi Yến cười khẽ, "Sở Du, cậu hôm nay làm sao vậy, thật sự là bị đυ.ng đến hỏng đầu rồi? Thế nhưng vẫn nên nói, tính cách này của cậu bớt phiền phức đi nhiều."
Khi Sở Du chuẩn bị đứng dậy, trước mặt liền xuất hiện một đôi tay, tu trưởng hữu hình, Sở Du ngước mắt nhìn người đã đưa đôi tay ra, ồ, hóa ra là đội trưởng Tiêu Thanh.
Sở Du nhẹ nhàng đặt tay lên lòng bàn tay anh ta, nhẹ giọng cảm tạ nói: "Cám ơn anh."
Tiêu Thanh dùng sức kéo cậu lên, sức lực quá mạnh khiến cả người Sở Du trực tiếp đập vào người người anh ta, ngực áp vào nhau, Sở Du ngẩng đầu nhìn Tiêu Thanh, khoảng cách của họ gần như sắp hôn nhau.
Tiêu Thanh chỉ cảm thấy một mùi sữa thoang thoảng bay vào mũi, đôi mắt anh ta hơi động.
Sở Du thoát ra khỏi vòng tay của Tiêu Thanh, lại nói thêm một câu cảm ơn.