Lưu Quang về nhà, liền có người chào đón.
"Hello bạn yêu, hôm nay thế nào rồi. Mau vào bàn ăn cơm."
"Xong rồi chỉ còn đợi họ có gọi điện cho hay không thôi. Có lẽ ngày mai tao sẽ khá bận để chuẩn bị tốt." Hắn vào bàn ăn vừa nói chuyện
"Ờ, mai tao cũng định về nhà. Còn mày cố gắng chuẩn bị tốt đi tao chắc là sẽ có cơ hội đi phỏng vấn mà." Lục Thiên nói
"Mày không về nhà của mày và bạn trai hả?" Hắn thắc mắc hỏi
"Kệ hắn đi lúc nào cũng bám như bạch tuộc 24/24 để hắn cô đơn vài này chắc không sao đâu... chắc là vậy" Lục Thiên càng nói càng nhỏ đi gã sẽ không nói là mình đang rén đâu tên kia mà tóm được vào thời điểm bây giờ thì cuộc đời gã liền mịt mù.
"Mà tên bạn trai mày là gì?" Hắn cũng không hiểu vì sao mình hỏi câu này.
"Hả, tên là Thẩm Ngọc sao thế? Ủa tao tưởng mày biết tên người yêu tao rồi chứ." Nghe xong hắn liền muốn phun hết cơm trong miệng ra may là kìm lại kịp.
"Tao quên mất. Hôm nay, tao vừa đυ.ng mặt hắn ở quầy lễ tân." Gã nghe vậy liền dừng đũa ôm đùi hắn nói.
"Bạn yêu à, mày sẽ không phản bội tao mà đúng không? Mày sẽ không nói đâu ha?"
"Thì tao có nói gì đ...." chưa kip hết câu thì có tiếng chuông cửa vang lên. Lục Thiên liền nói:
"Chắc là bác trai bác gái về, hôm nay hai người họ có gọi cho tao bảo sẽ về, để tao ra mở cửa." Gã chạy ra mở cửa còn hắn thì nhàn nhã ăn. Cánh cửa vừa mở hé ra gã chưa kịp chào thì đã bị một lực đẩy làm cửa mở to đập vào người gã làm gã ngã xuống. Một giọng nói trầm ấm vang lên:
"Thân ái, em chơi đủ chưa có thể về rồi chứ." Nghe giọng người này thôi gã liền biết hôm nay là ngày tàn rồi đúng là số đã đen thì gặp cái quái gì nó cũng là xui xẻo mà. Thế nên gã quyết định nằm lỳ giả chết luôn, sống được bao nhiêu liền hay bấy nhiêu. Người thiếu nữ à không đàn ông kia thấy gã như vậy liền vác người lên luôn. Trước khi đi còn quay lại mỉm cười cảm ơn hắn vì đã rộng lượng cho gã trốn ở đây và còn bảo hắn sẽ có một bất ngờ xong bỏ đi luôn.
Hắn vẫn đang ngồi load " Bất ngờ gì cơ? Cho hắn á." Rồi hắn lại bình thản ngồi ăn tiếp đừng hỏi vì sao hắn để bạn mình bị đưa đi như vậy, người yêu nhà người ta cãi nhau hắn xen vào làm gì.
Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, hôm nay đã là thứ 4 hắn đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cho hôm nay. Tất nhiên đúng như lời Lục Thiên đoán hắn được nhận vào làm nhưng không hiểu sao cái công ty kia sáng không gọi, chiều không gọi, lại chọn đúng lúc nửa đêm 1-2h sáng liền gọi bảo hắn mai chuẩn bị phỏng vấn. Là người khác có lẽ sẽ không thèm đến luôn nhưng đây là một công ty lớn vả lại hắn cũng là nô ɭệ của đông tiền thôi.
Lúc hắn bước đến công ty cảm giác hôm nay có gì đó rất kinh khủng đang đợi hắn. Chị lễ tân nói với hắn nay chủ tịch sẽ đích thân xuống phỏng vấn. Hắn hồi hộp đợi bên, lúc đến lượt hắn cũng là ngườu cuối cùng rồi mấy người trươc đó không có mấy người nở nụ cười toàn một là khóc chạy ra, hai là mặt xa xầm đi ra làm hắn rất áp lực bước vào ngẩng mặt lên hắn chợt thấy gương mặt ngài chủ tịch này quen nha. Nhưng người xinh đẹp có quyền thế như vầy sao người như hắn có thể quen biết chứ.
Trong buổi phỏng vấn, người chủ tịch kia luôn đặt nhưng câu hỏi làm khó hắn nhưng may vẫn trả lời được. Đến lúc hắn tưởng kết thúc rồi thì có người mang ra năm thùng cà rốt. Người ngồi trên ghế kia mỉm cười nhìn hắn mà sao hắn thấy giống như ác quỷ thế. Giọng nói vang lên cả căn phòng:
"Vòng cuối, hãy tìm xem thùng nào là cà rốt Đà Lạt." Hắn liền đi đến ngó từng thùng cái thùng thứ 2 vỏ sần sùi là hắn nghi ngờ liền hỏi chủ tịch:
"Tôi có thể cắn thử một chút không."
"Được"
Sau khi hắn cắn thử miếng nhỏ thì hắn chắc chắn thùng thứ 2 là cà rốt Đà Lạt. Chủ tịch liền hỏi hắn sao có thể chắc chắn hắn liền nói:
"Thưa ngài, cà rốt này vỏ sần sùi và ngọt hơn các loại kia."
Người ngồi trên ghế kia mỉm cười, trong một khoảng khắc hắn còn nghĩ người kia nụ cười như bị cố định vậy.
"Cậu được nhận." Lúc hắn đang vui mừng thì người kia lại cất giọng và bước đến gần hắn:
"Cậu thật sự không nhớ tôi là ai sao? Nhìn kĩ chút đi." Hắn khó hiểu nhìn cậu, mặt hắn nghệch cả ra. Người kia trông thấy như vậy thì liền cười như không cười nói:
"Có vẻ không nhớ rồi để tôi nhắc cho cậu nhớ nhá. Cái người nằm cạnh cậu ở quán bar ngày hôm đó." Được rồi hắn nên ngất chưa sao có thể quên đi chuyện này chứ, rồi còn xin vào làm ở công ty người ta. Hắn đỏ mặt lắp bắp nói:
"T...ôi sẽ chịu trách nhiệm vơi ngài."
"Hứm"
Thấy cậu cứ đứng im nhìn hắn rách cả mặt. Hắn lại nói:
"Tôi ngày hôm đó say rượu nên đã làm gì thất trách với ngài rồi n...nên TÔI SẼ CHỊU TRÁCH NHIỆM."
Ninh Quân trông con người trước mắt tự biên tự diễn cho rằng mình làm gì thất trách với cậu. Cậu cũng không có ý định giải thích cứ để người này thấy tội lỗi làm sai vặt cho cậu cũng được.
"Tôi không sao đâu, hôm đó tôi thật sự rất buồn khi cậu bỏ đi. Haizz, tôi cũng không có hi vọng gì mọi chuyện đều qua rồi. Nên chỉ định trả lại ví cho cậu thôi."
"Tôi... tôi thực xin lỗi, tuy không nhớ gì cả để đền bù cậu muốn tôi làm gì cũng được, nếu có gì xảy ra tôi sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm."
Cậu cười tươi như chỉ chờ mỗi câu này. Liền nói:" Cậu phải giữ lời đấy nha."
Sao hắn thấy ớn lạnh quá cảm giác rơi vào miệng cọp rồi.
Kết thúc một ngày xảy ra rất nhiều điều. Vừa về đến nhà chào cha mẹ xong hắn liền leo thẳng lên phòng nằm xuống giường. Suy nghĩ về mọi chuyện hôm nay, nếu thật sự giữa hắn và cậu đã xảy ra quan hệ đó thì sau khi hắn tỉnh lại phải đau eo chứ nhỉ trông thân hình hắn như vậy thôi nhưng hắn thuần 0 đó, hay do hắn là người đâm cậu cũng có thể lắm lỡ như lúc hắn say trở thành 1 lắm, 2 bot gặp nhau ắt cho 1 top mà. Hắn bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ luôn thôi kệ ngủ trước đã, tí nữa gọi điện nói với Lục Thiên sau.
*****
Tui đọc lại mấy chap tui viết mà còn tự thấy nó xàm nữa á.