Chương 17: Ẩn Hiệp - Long Hiệp chân kinh
Phong Viễn Quy chỉ quay lại thực tại khi nghe Hoa Thạch Thảo phát thoại từ phía sau, thật gần :- Không có dấu vết của hành vi giao đấu đối chiêu. Họ đều bị tập kích từ phía sau, chết ngay lập tức, vẫn là thứ công phu làm gáy họ vỡ vụn. Những quyển chân kinh ngươi giao cho họ đều bị hung thủ chiếm đoạt. Chứng tỏ họ chết vì cùng một nguyên nhân: Phụng Diệp kinh. Là thứ Dĩ Hận cung vì đã có nên không cần nữa.
Phong Viễn Quy lập tức bảo nàng :
- Có lẽ cô nương đoán đúng, hung thủ chẳng phải là Dĩ Hận cung. Chúng ta đi thôi.
Hoa Thạch Thảo lấy làm lạ khi thấy Phong Viễn Quy cố tình đi đến thi thể của một trong Tứ lão :
- Ngươi muốn dò xét gì nữa ở thi thể lão Bất Vấn Danh? Ta đã bảo trong người lão không hề có Phụng Diệp kinh kia mà?
Phong Viễn Quy đáp với sắc diện ngưng đọng :
- Đương nhiên lão không hề giữ Phụng Diệp kinh vì đêm qua quyển của lão lúc đầu là do lão Bất Phí Ngôn chiếm đoạt.
Hoa Thạch Thảo vụt ngớ nhời, sau đó à lên một tiếng vì vỡ lẽ :
- Và đó là nguyên nhân khiến ngươi thay vì giao ra đủ bốn thì chỉ đưa có ba quyển chân kinh :
Phong Viễn Quy gượng cười :
- Tứ lão từ lâu vốn dĩ đã có bất đồng. Đêm qua vì vô tình phát giác điều này nên vãn sinh nhân đó đã cố ý gây náo loạn cho Tứ lão. Chính vãn sinh đã làm tất cả bốn ngọn hỏa tập đều tắt, tạo cơ hội cho lão Bất Phí Ngôn vì đố kỵ đã ra tay đoạt quyển của lão Bất Vấn Danh.
Hoa Thạch Thảo đứng yên, nhìn Phong Viễn Quy lần tìm khắp người lão Bất Vấn Danh :
- Đêm qua khi thấy ngươi chỉ giao ra ba quyển ta đã biết ngươi có ẩn ý. Nhờ vậy ta kịp chuẩn bị sẵn, để ngươi vừa lôi ta đi, ta lập tức giúp ngươi chạy nhanh hơn. Thế nào, ngươi có phát hiện gì khác chăng?
Phong Viễn Quy vẫn cứ ngồi vừa xòe tay cho Hoa Thạch Thảo nhìn thấy một hoàn đan dược vừa tìm thấy trong người lão Bất Vấn Danh vừa bảo :
- Cũng là hoàn đan dược vãn sinh đã thấy từ thi thể Bạch Thiếu Vân rơi xuống.
Hoa Thạch Thảo chấn động, cũng lấy từ trong người ra một hoàn đan dược tương tự :
- Sao quá giống với hoàn đan dược Hắc Ưng Nương Nương đã giao và buộc ta phải uống trước mặt mụ?
Phong Viễn Quy vẫn tiếp tục tìm kiếm khắp thi thể lão Bất Vấn Danh, nói mà không nhìn Hoa Thạch Thảo :
- Đan dược này có công năng diệu dụng thế nào? Cô nương lẽ phải am hiểu nên thay vì nuốt nó vào miệng đã giả vờ đánh rơi và nhanh tay tráo đổi ngay trước mặt Hắc Ưng Nương Nương?
Hoa Thạch Thảo thở dài :
- Ta chỉ biết nuốt nó nào là có hại. Vì có lần ta tuân lệnh mụ đã dùng vũ lực bắt một người phải dùng nó trước mặt ta.
Phong Viễn Quy chợt dừng tay tìm kiếm và dừng khá lâu ở xà cạp chân tả của lão Bất Vấn Danh. Để hành vi này không bị Hoa Thạch Thảo phát giác, Phong Viễn Quy cố tình phì cười :
- Vì biết có hại nên sau lần bắt buộc một người phải dùng, cô nương ngại sau này ắt có lúc cô nương cũng bị bắt buộc như vậy nên có sự phòng bị trước?
Hoa Thạch Thảo tuy phát giác hành vi kỳ lạ của Phong Viễn Quy nhưng vẫn giả vờ như không thấy :
- Ta đã ngụy tạo sẵn một hoàn tương tự. Và để che giấu sự ngụy tạo, ta bóp vỡ một hoàn thật, lấy lớp dược liệu đó phủ bên ngoài hoàn đan dược giả. Cũng may ta đã qua được đôi mắt tinh tường của mụ Hắc Ưng. Sao? Ngươi có tìm được gì không?
Phong Viễn Quy đứng lên xòe hai tay không có gì cho Hoa Thạch Thảo nhìn :
- Nếu có, trước sau gì vãn sinh cũng cho cô nương biết. Được rồi, đã đến lúc chúng ta phải đi.
Hoa Thạch Thảo lẳng lặng gật đầu, từ từ đi theo Phong Viễn Quy.
Mãi một lúc sau, khi cả hai đi được một đỗi khá xa, do không chịu nổi sự tĩnh lặng, Hoa Thạch Thảo chợt thầm hỏi :
- Ngươi đang có gì che giấu ta?
Phong Viễn Quy chợt rít thật khẽ qua hai hàm răng đang cố xiết chặt :
- Chưa phải lúc để hỏi những điều không nên hỏi. Cô nương hãy nghe cho kỹ đây, nếu có bất trắc xảy ra, điều tiên quyết là cô nương phải cố chạy thật nhanh. Và chỉ chạy một mình. Rõ chưa?
Nàng chấn động :
- Ta đã đoán không sai, ngươi đã phát hiện điều gì đó, sao ngươi che giấu, không nói cho ta biết?
Phong Viễn Quy đang đi, chợt khuỵ xuống khiến Hoa Thạch Thảo không thể không đưa tay đón đỡ.
Nhân lúc có sự thân cận thế này, Phong Viễn Quy dù đang lả dần nhưng vẫn choàng tay ôm quanh người Hoa Thạch Thảo.
Hoa Thạch Thảo hoảng sợ thật sự, vội dìu Phong Viễn Quy ngồi xuống.
Nào ngờ cả hai vừa ngồi, Phong Viễn Quy vụt mở mắt, miệng cười nham nhở vừa ôm sát thân nàng vừa lấy tay sờ soạng tứ tung.
Hoa Thạch Thảo liền vùng vẫy tìm cách thoát, mặt đỏ bừng vì giận :
- Hóa ra ngươi chỉ giả vờ? Mau buông ta ra ngay. Ngươi là tên da^ʍ tặc bỉ ổi. Có chịu buông ta ra hay không nào?
Phong Viễn Quy vẫn sờ soạng, nhưng miệng tuy còn cười nham nhở vậy mà một lời nói hoàn toàn tỉnh táo lại chợt róc vào tai Hoa Thạch Thảo :
- Cứ phẫn nộ như thế. Nếu cần, hãy tát thật mạnh vào mặt vãn sinh, làm đi. Và sau đó cứ giận dữ bỏ đi. Thực hiện đi. Đừng chần chừ nữa.
Nhưng kết quả lại không như Phong Viễn Quy mong đợi, lời nói đó làm cho Hoa Thạch Thảo sững sờ vì biết đấy là biện pháp để nàng có thể bỏ đi một cách danh chính ngôn thuận hầu bất trắc nếu có cũng không gây hệ lụy gì cho nàng.
Phong Viễn Quy quá thất vọng, muốn nàng phải bỏ đi ngay, đành sàm sỡ hơn, sờ soạng khắp thân nàng nhiều hơn.
Bỗng có tiếng quát to như tiếng sấm nổ giữa từng không :
- Cuồng đồ vô loại. Giữa thanh thiên bạch nhật thế này dám bức nhục nữ nhân ư? Lão phu phải gϊếŧ thứ da^ʍ tặc như ngươi.
Có tiếng người, nghĩa là có người đến, Hoa Thạch Thảo tuy thầm thán phục sự suy đoán đại tài của Phong Viễn Quy nhưng cũng đỏ bừng khắp mặt vì cảnh không hay đang diễn ra lại bị người nhìn thấy.
Hoa Thạch Thảo chưa biết phải phản ứng như thế nào thì Phong Viễn Quy đang ở trong tay nàng chợt bị một lực đạo cực mạnh cướp đi mất.
Vội đưa mắt nhìn theo, Hoa Thạch Thảo thất kinh vì thấy một lão nhân có diện mạo đầy đoan chính đang chuẩn bị quật một kình hạ sát Phong Viễn Quy. Nàng bật kêu :
- Dừng tay. Y là tình lang của ta. Lão là ai? Lão lấy tư cách gì xen vào lúc tình tự của kẻ khác?
Lão nhân nọ khựng người lại, nhìn Hoa Thạch Thảo vẻ không tin :
- Chẳng phải lão phu vừa nghe tiếng tiểu cô nương mắng, gọi y là da^ʍ tặc bỉ ổi sao? Đừng ngại, lão phu có thừa bản lĩnh xử trị y, kể cả y có là hạng nhân vật đầy quyền thế ra sao đi nữa. Phải chăng tiểu cô nương vì sợ sau này bị báo thù, nên cố tình nhận y là tình lang để lão phu buông tha y?
Đó là lời nói chỉ có những nhân vật bản lãnh cực cao mới dám thốt ra, không hề úy kỵ bất kỳ ai khác, bất kỳ thế lực nào. Hoa Thạch Thảo nghĩ thế nên hỏi :
- Lão đừng quá cao ngạo trừ phi lão có bản lãnh tuyệt đại cao thâm, vũ trùm bát hoang tứ hải?
Lão nhân cười lạt :
- Người luyện võ, phàm thấy chuyện bất bình là bạt đao tương trợ, đó là hành nên làm và phải làm, bất kể bản lãnh cao thâm hay nông cạn. Tiểu cô nương đã bị tiểu tặc bức nhục, y phục không nguyên vẹn chính là bằng chứng. Nếu tiểu cô nương không tán thành lão phu hạ sát kẻ bại hoại, phải chăng đã đồng tình cùng y ở đây diễn trò mèo mả gà đồng xem nhẹ trinh tiết, tự đồng hóa với hàng kỹ nữ bán trôn nuôi miệng? Vậy đừng trách lão phu hạ sát cả hai.
Hoa Thạch Thảo kinh nghi. Lời lẽ đoan chính này cũng làm Hoa Thạch Thảo nghĩ lại.
Và nhìn Phong Viễn Quy, thấy chàng lúc này là ngất thật, Hoa Thạch Thảo vụt nảy ý hay lo tự thoát. Nàng thở dài :
- Thật tâm mà nói, thường nhật ở y chưa hề có hành vi quá đáng nào. Chỉ hôm nay do y mang nội thương nghiêm trọng, tiểu nữ mãi lo cho y, không câu nệ tiểu tiết, nên sự thân cận trong cơn mê loạn khó bề làm chủ. Huống hồ y phục tiểu nữ rách là do lâm địch mà ra, vẻ ngoài thiếu kín đáo càng khiến y khó kiềm chế. Tiểu nữ đã không trách y, hà tất lão cứ gây khó dễ.
Lão nhân nọ có vẻ nguôi dần :
- Y bị nội thương, đó là điều thoạt nhìn lão phu đã nhận ra. Tiểu cô nương cũng do lâm địch mà ra nông nỗi này. Dám hỏi, có phải địch nhân là bọn Kỳ Liên tứ lão hãy còn phơi bày thi thể đằng kia?
Hoa Thạch Thảo vì muốn Phong Viễn Quy tạm thời thoát nguy nên toan gật đầu nhận bừa nhưng thanh âm của Phong Viễn Quy chợt lào thào cất lên phủ nhận :
- Bọn vãn sinh có bao nhiêu bản lãnh để cùng một lúc hạ thủ Tứ lão Kỳ Liên? Liệu tiền bối có thể để vãn sinh đứng xuống được chưa?
Lão nhân liền từ từ đặt Phong Viễn Quy xuống, tuy hãy còn hồ nghi :
- Ngươi và tiểu cô nương kia liệu có đồng lõa gì với nhau để qua mặt lão phu không đấy?
Hoa Thạch Thảo vội chạy đến để đỡ Phong Viễn Quy :
- Phong ca không việc gì chứ? Do bất cẩn suýt nữa muội làm Phong ca uổng mạng.
Phong Viễn Quy gật đầu với lão nhân :
- Ngôn bất tận ý, kỳ thực vãn sinh chỉ biết nói lời cảm tạ qua hành vi nghĩa hiệp vừa rồi của tiền bối. Xin cáo từ.
Lão nhân thở trút ra một hơi dài nhẹ nhõm :
- Hóa ra chỉ do lão phu quá đa sự, suýt nữa gây hậu quả khôn bề cứu vãn. Hay là thế này, để chuộc lại lỗi lầm vừa qua, cách đây mười dặm đã là nơi lão phu hằng lưu ngụ. Nếu tiểu ca không chê sao không để lệnh muội cùng đến đó, tạm thời làm nơi dưỡng thương cho đến khi bình phục.
Phong Viễn Quy dù quá yếu, đứng phải tựa vào Hoa Thạch Thảo, nhưng vẫn tìm lời khước từ :
- Hảo ý của tiền bối, huynh muội vãn sinh đành tâm lĩnh và có lời đáp tạ. Vì bình sinh vãn sinh ngại nhất là gây phiền toái cho người. Xin cáo từ.
Lão nhân nọ cười hào sảng :
- Tứ hải giai huynh đệ. Tiểu ca chối từ như thế có khác gì còn oán lão phu vì chuyện vừa xảy ra. Hãy để lão phu sau thời gian dài chỉ biết sống trong cô quạnh được dịp thể hiện tính địa chủ với những người khách đầu tiên.
Hoa Thạch Thảo buộc phải lên tiếng :
- Quấy quả lão vài ngày, kỳ thực đó chẳng phải là điều huynh muội tiểu nữ ngại. Chính ra chỉ sợ lôi kéo địch nhân đến theo, khiến lão sau này khó mong tìm lại được chuỗi ngày thanh tịnh.
Lão nhân càng cười to hơn :
- Tiểu cô nương nói như thế khác nào quá xem thường lão phu. Nên biết rằng bốn chữ Ẩn Long đại hiệp chẳng phải ngẫu nhiên đồng đạo khắp giang hồ gán cho lão phu. Sẽ không địch nhân nào dám tùy tiện kéo đến như tiểu cô nương đang lo đâu. Ha... Ha...
Hoa Thạch Thảo thất kinh :
- Lão là Ẩn Long đại hiệp? Có thật Ẩn Long đại hiệp là lão không?
Phong Viễn Quy cũng nhờ đó tỉnh lại phần nào :
- Được. Nếu tiền bối đúng là Ẩn Hiệp, vãn sinh cũng không ngại quấy quả đôi ba ngày.
Lão lập tức chộp vào cả hai :
- Hãy để lão phu giúp nhị vị đi cho nhanh. Đừng quá khẩn trương hoặc lo lắng một khi đã có lão Ẩn Hiệp này nhận lời giúp nhị vị. Đi!
Với khinh thân pháp thượng thừa và nguồn nội lực hầu như không bao giờ cạn, lão nhân tự nhận là Ẩn Long đại hiệp cứ đưa Hoa Thạch Thảo và Phong Viễn Quy vun vυ't lao đi.
Mục kích tận mắt thân thủ bậc này của lão nhân, Hoa Thạch Thảo tìm cánh nói vào tai Phong Viễn Quy :
- Nếu lão đúng là Ẩn Hiệp, những gì khiến ngươi lo ngại sau khi Tứ lão Kỳ Liên chết có lẽ cũng không còn?
Phong Viễn Quy chỉ cười nhẹ thay cho lời đáp. Nhưng bất chợt chính Phong Viễn Quy bật kêu :
- Dừng lại, dừng lại ngay.
Hoa Thạch Thảo kinh tâm, vội hỏi Phong Viễn Quy ngay khi cả hai được lão nhân Ẩn Hiệp cho dừng lại :
- Có điều gì bất ổn sao?
Phong Viễn Quy cứ chú mục nhìn về một hướng.
- Lại có thêm một nhân vật nữa bị hạ thủ. Vãn sinh tuy không tin lắm nhưng vẫn hy vọng đấy chính là hung thủ đã hạ sát Tứ lão Kỳ Liên.
Lão nhân Ẩn Hiệp cũng đưa mắt nhìn theo hướng nhìn của Phong Viễn Quy :
- Quả nhiên ở hướng đó có nhịp hô hấp trì trệ đưa đến. Chúng ta cùng đến đấy xem sao.
Hoa Thạch Thảo lại dìu Phong Viễn Quy bước đi, nhân thể hỏi vào tai Phong Viễn Quy :
- Ngươi vẫn ngại cường địch xuất hiện? Nhờ chú tâm quan sát nên phát hiện điều này?
Phong Viễn Quy cũng thầm thì :
- Đã nhận là huynh muội, là tình lang, cô nương vẫn xưng hô như vậy không ngại lão sinh nghi sao?
Nàng đỏ mặt :
- Ai là tình lang, tình nương gì của ngươi. Nhưng gọi Phong ca thì, ừ, thì gọi. Sao hử?
Phong Viễn Quy mỉm cười :
- Cô nương có tính khí quá cương cường, lại còn háo thắng nữa, vãn sinh cũng rất ngại nếu có thêm một muội muội như thế.
Nàng lặng người, ra vẻ ngẫm nghĩ, một lúc sau mới có thể lên tiếng :
- Nhưng muội sẽ không bao giờ có thái độ như Tiểu Hoa hay Trúc Quỳnh. Muội hứa đấy.
Phong Viễn Quy cũng thừ người mất một lúc mới thở dài :
- Họ chỉ vì ngộ nhận mới ra thế. Cũng do vãn sinh không khéo giải thích nên họ mới ngộ nhận. Hà... họ không đáng trách.
Chợt có tiếng lão nhân Ẩn Hiệp gọi họ :
- Có vẻ như tiểu ca phỏng đoán sai rồi. Khó thể bảo đây là người có đủ bản lãnh hạ thủ Tứ lão Kỳ Liên.
Phong Viễn Quy nhờ có Hoa Thạch Thảo dìu đi nên cuối cùng cũng nhìn thấy điều mà lão nhân Ẩn Hiệp vẫn đang đứng nhìn. Và Phong Viễn Quy bật kêu :
- Thạch trưởng lão?
Hoa Thạch Thảo cũng nhận ra nhân vật đó. Nàng vội ngồi xuống xem xét :
- Chỉ mới sáng qua lão còn đi chung bọn với lão Vi và nhiều đệ tử Cái bang. Sao bây giờ chỉ có một mình lão nằm đây?
Lão nhân Ẩn Hiệp nghi hoặc :
- Là trưởng lão Cái bang ư? Nhị vị đoán chắc chứ?
Phong Viễn Quy nhìn lại dáng nằm của Thạch trưởng lão :
- Lão đã giao đấu khá lâu với đối phương. Chứng tỏ bản lãnh của song phương có chênh lệch thì cũng không nhiều. Lão chỉ bị thế này vì đối phương có thêm viện thủ. Lão bị ám toán từ phía sau khiến những túi lão vẫn mang trên lưng bị rơi mất. Kỳ thực lão chính là trưởng lão tám túi của Cái bang.
Lão nhân Ẩn Hiệp liền ngồi xuống :
- Cái bang đa phần đều là những nhân vật nghĩa hiệp. Hy vọng sẽ phát hiện kẻ nào là hung thủ mưu hại lão.
Phong Viễn Quy dù đang rất mệt vẫn hết sức chú mục nhìn và không bỏ qua bất kỳ cử chỉ nhỏ nhặt nào của lão nhân tự xưng là Ẩn Hiệp.
Nhưng Phong Viễn Quy chỉ quá đa nghi. Lão Thạch nhờ có Ẩn Hiệp truyền lực trị thương nên từ từ hồi tỉnh. Lão nhìn thấy Hoa Thạch Thảo trước :
- Là ngươi đấy ư? Gϊếŧ ta đi, nếu đó là ý muốn của Tam tiên Bát động ngươi.
Phong Viễn Quy lập tức lên tiếng :
- Nếu muốn gϊếŧ có lẽ chẳng ai muốn cứu tỉnh tiền bối làm gì. Tiền bối còn nhận ra vãn sinh?
Lão Thạch giương mắt lờ đờ nhìn lên :
- Tiểu Phong? Chuyện gì đã xảy ra cho ta?
Lão Ẩn Hiệp lên tiếng :
- Đó là điều lão cần phải cho bọn lão phu tỏ tường. Kẻ nào đã hạ thủ lão?
Mãi đến lúc này lão Thạch mới nhìn thấy lão Ẩn Hiệp :
- Ẩn Long đại hiệp? Thạch mỗ nhìn không lầm chứ? Không lẽ Ẩn Long đại hiệp hãy còn tại thế?
Lão Ẩn Hiệp động tâm :
- Lão quen biết lão phu? Từ khi nào?
Phong Viễn Quy càng thêm dò xét lão Ẩn Hiệp, tai thì nghe lão Thạch nửa mừng nửa tủi kể :
- Ba mươi năm trước hoặc hơn một ít, Thạch mỗ khi đó vì vẫn là đệ tử ba túi của bổn Bang nên chỉ được nhìn thấy đại hiệp một lần tại Lữ Lương sơn.
Lão Ẩn Hiệp gật đầu nhanh :
- Dường như đó là lần lão phu vì tình cờ vân du ngang qua Lữ Lương sơn nên có hội diện Phùng bang chủ quý Bang. Hóa ra lần đó lão cũng nhìn thấy?
Lão Thạch thừa nhận :
- Lúc đó đại hiệp tuy niên kỷ chưa cao nhưng uy danh đã lẫy lừng khắp vũ nội. Thạch mỗ vì ngưỡng mộ nên cứ lén nhìn đại hiệp mãi không thôi.
Họ đã nhận được nhau, Phong Viễn Quy thầm nhận định như thế khi nghe lão Ẩn Hiệp cũng bồi hồi nhớ lại :
- Lão phu nhớ rồi. Vì bị lão lẻn nhìn mãi nên lão phu có sinh nghi, đem chuyện đó nói cho Phùng bang chủ biết. Không ngờ lại khiến lão đệ bị Phùng bang chủ mắng cho một phen.
Lão Thạch ngậm ngùi :
- Thạch mỗ tuy bị mắng oan nhưng nhờ đó vì tự cảm thấy thẹn với lòng nên sau này càng thêm gắng công khổ luyện, may thay đã không phí công vô ích.
Lão Ẩn Hiệp khích lệ :
- Đúng là không vô ích, vì lão phu vừa nghe lão đệ lúc này đã là trưởng lão tám túi của Cái bang?
Lão Thạch chợt thở dài và từ từ nhắm mắt lại :
- Vì có bối phận trưởng lão nên Thạch mỗ mới lâm cảnh bi thảm như thế này đây. Đáng hận nhất là Phùng bang chủ dù đã khuất núi e cũng không yên lòng nhắm mắt ở chốn cửu tuyền.
Phong Viễn Quy lúc bấy giờ mới ngồi xuống cạnh lão Thạch :
- Theo khẩu khí của tiền bối, vãn sinh có thể đoán mà không sợ lầm rằng tiền bối đã bị chính người của quý Bang mưu hại?
Lão Thạch hé mắt nhìn Phong Viễn Quy và nhìn nhận sự thật phũ phàng đó :
- Vì Phụng Diệp kinh của tiểu hữu đã giao.
Hoa Thạch Thảo giật mình :
- Vậy là lão Vi?
Phong Viễn Quy khinh khỉnh quả quyết thêm :
- Nhất định cũng có Thẩm phân đà chủ nhúng tay vào? Cái bang vì lẽ gì tự phân hóa như vậy? Còn bao nhiêu nhân vật nữa cũng bị Ngô Chí Đường, Bang chủ hiện nay của quý Bang đố kỵ như vẫn từng đố ky tiền bối?
Lão Thạch lo ngại :
- Tiểu hữu cũng đoán biết bổn Bang tự phân hóa ư? Vì không muốn thanh danh bao đời nay của bổn Bang bị hủy bỏ, ta và một số ngươi nữa vẫn cam tâm nhẫn nhục và giấu kín trong lòng, không ngờ vẫn bị tiểu hữu phát hiện.
Lão Ẩn Hiệp chợt bảo :
- Ở đây không tiện lưu lại lâu, nhất là khi thương thế của Thạch lão đệ cũng cần chữa trị sớm. Hãy quay về chỗ lão phu thì hơn.
Lão Thạch vội lắc đầu :
- Mạng của Thạch mỗ không đáng kể. Chỉ xin đại hiệp hãy vì tình cố cựu với Phùng bang chủ đã khuất núi, đứng ra tác chủ việc này, giúp bổn Bang hưng môn phục phái, trừng trị những kẻ phản Bang như là Ngô Chí Đường.
Lão Ẩn Hiệp lắc đầu quầy quậy :
- Nội tình của quý Bang, đừng nói lão phu không có đủ tư cách xen vào, đến như Thất đại phái cũng chẳng có tư cách. Bất quá lão phu chỉ có thể giúp Thạch lão đệ khôi phục. Để sau này, chính Thạch lão đệ phải đứng ra gánh vác trọng trách này.
Lão Thạch kỳ kèo :
- Vậy còn một chuyện nữa ắt hẳn đại hiệp có thừa tư cách và bản lãnh để giúp Phùng bang chủ một lần.
Lão Ẩn Hiệp thở dài :
- Thạch lão đệ nói thử nghe.
Lão Thạch tiết lộ :
- Phùng bang chủ trước lúc nhắm mắt xuôi tay có di ngôn, nhờ đệ tử bổn bang tìm hộ cho người một nghịch tử vì bất hòa e đã tự ý bỏ đi từ lâu.
Lão Ẩn Hiệp nhăn mặt :
- Đã là nghịch tử, Phùng bang chủ còn muốn tìm làm gì?
Lão Thạch cười gượng :
- Gọi là nghịch tử chỉ do quen miệng thôi. Kỳ thực giữa họ chỉ có mỗi một điểm bất hòa là Phùng bang chủ không ưng thuận khi được tin nhục tử tự ý bái đường thành thân cùng một yêu nữ Kim Xà động.
Hoa Thạch Thảo chột dạ :
- Sao lại gọi người của Kim Xà động là yêu nữ? Nữ nhân đó thật ra là ai? Tính danh thế nào?
Lão Thạch liếc xéo Hoa Thạch Thảo :
- Phàm là người có xuất xứ từ Tam tiên Bát động hầu hết được mọi người gán cho hai chữ yêu nhân. Ta không có lỗi khi gọi theo như thế. Và đó là lý do khiến đệ tử bổn Bang cho đến tận lúc này vẫn chưa biết yêu nữ đó có tính danh là gì. Vì nếu biết, có lẽ từ lâu đã tìm thấy cốt nhục đệ tam đại của Phùng bang chủ, một nữ nhân ắt hẳn lúc này đã có niên kỷ độ hai lăm, và đâu cần phiền đến Ẩn Long đại hiệp tìm hộ.
Phong Viễn Quy cau mày :
- Nội diệt của Phùng lão bang chủ là nữ nhân? Niên kỷ khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm ư? Thế còn tính danh? Không lẽ tiền bối không biết?
Lão Thạch có nhiều thiện cảm với Phong Viễn Quy hơn :
- Ta chỉ biết nàng ta vẫn giữ họ Phùng, còn theo tin tức gần đây có nhận thì song thân nàng đều bị thù gia thảm sát. Qua đó cho thấy việc tìm nàng càng khó hơn. Chỉ vì...
Hoa Thạch Thảo chợt rùng mình :
- Tam tiên Bát động vốn có nghiêm lệnh, nếu môn hạ thành thân với ngoại nhân, hoặc ngoại nhân đó phải thuận phục Bát động Tam tiên hoặc thế nào cũng có ngày gặp cảnh toàn gia thảm sát. Theo lão vừa nói, việc kiếm tìm vị cô nương họ Phùng kể như vô ích vì Tam tiên Bát động một khi ra tay thì đến con gà con chó cũng bị tận diệt. Phùng cô nương tuyệt đối không có cơ hội toàn mạng đâu.
Lão Thạch chấn động :
- Nếu sự thật đúng như vậy, có lẽ Cái bang cũng không còn cơ hội.
Phong Viễn Quy chạm tay vào lão họ Thạch :
- Tất cả đều là suy đoán, có thể đúng mà cũng có thể không. Sao tiền bối không lo dưỡng thương, phục hồi chân nguyên trước, vội thất vọng làm gì? Hãy nghe đây, nếu cần, vãn sinh nguyện giúp tiền bối truy tìm cho bằng được tung tích của vị cô nương họ Phùng.
Lão Ẩn Hiệp cũng gật đầu phụ họa :
- Còn một chút tia hy vọng cũng tìm. Thạch lão đệ, lão phu nhận lời giúp lão đệ việc này. Thế nào?
Lão Thạch tột cùng cảm kích :
- Đa tạ đại hiệp, đa tạ tiểu hữu. Chỉ cần nghe hứa như thế, Thạch mỗ vì tiền đồ bổn Bang, quyết phải sống cho đến ngày tìm thấy tiểu điệt nữ họ Phùng chưa một lần biết mặt.
Lão Ẩn Hiệp mỉm cười :
- Cứ giữ lạc quan như thế, lão phu tin chắc chưa đến ba ngày là Thạch lão đệ sẽ khôi phục như xưa. Nhưng trước hết hãy đi đến chỗ lão phu đã.
Lão Ẩn Hiệp đỡ lão Thạch lên, cùng với Hoa Thạch Thảo cũng đang dìu Phong Viễn Quy, họ chầm chậm bước đi.
* * * * *
Lúc xem xét thương thế cho Phong Viễn Quy, lão Ẩn Hiệp bảo :
- Thiếu hiệp vì bị tổn thương nguyên khí nghiêm trọng nên cách chữa trị sẽ không như cách lão phu đã giúp Thạch lão đệ trị thương.
Phong Viễn Quy cười an phận :
- Vãn sinh biết đấy là do bản thân tự gây ra, đã bị nội thương còn miễn cưỡng vận dụng chân lực nhiều lần, khiến thương thế càng thêm nghiêm trọng. Thật không dám phiền đến tiền bối, vãn sinh sẽ từ từ tọa công tự điều thương. Chậm lắm thì mười ngày sau cũng khôi phục.
Lão Ẩn Hiệp tán thành :
- Lão phu đang ngại thiếu hiệp nghĩ lão phu cố tình tìm cách lẩn tránh việc giúp thiếu hiệp trị thương. Nếu thiếu hiệp hiểu thông suốt như thế lão phu thật yên tâm. Riêng về thời gian, thiếu hiệp có thể tùy tiện, muốn lưu lại đây bao lâu cũng được, đừng khách sáo.
Phong Viễn Quy đáp tạ :
- Thịnh tình của tiền bối, vãn sinh sẽ là thất lễ nếu nói đến hai chữ đền đáp, chỉ nguyện khắc ghi mãi tận tâm can.
Lão Ẩn Hiệp lùi ra :
- Có lẽ không đến ba ngày là Thạch lão đệ sẽ hoàn toàn bình phục. Lão phu cũng nên lui tới thường xuyên hơn, vì đã từng tuổi này dễ gì còn bằng hữu tri âm tri kỷ. Thiếu hiệp không phiền nếu lão phu phó thác mọi việc ở đây cho Hoa Thạch Thảo cô nương chăm sóc thiếu hiệp?
Nhìn lão Ẩn Hiệp vừa nói vừa nháy mắt, Phong Viễn Quy mỉm cười :
- Nếu được vậy vãn sinh càng cảm kích tiền bối nhiều hơn. Vì có mỹ nhân lúc nào cũng cận kề chăm sóc, vãn sinh ắt hẳn cũng mau phục hồi. Đa tạ.
Lão Ẩn Hiệp vừa đi khuất, Hoa Thạch Thảo từ ngoài đi vội vào :
- Có chuyện gì vui, muội thấy Ẩn Long đại hiệp nhìn muội cười mãi thế?
Và nàng kêu thêm vì thấy Phong Viễn Quy cũng đang cười :
- Thì ra Phong ca đang cùng lão Ẩn Long nói xấu và cười sau lưng muội?
Phong Viễn Quy vẫn cười cười nhưng lại bất ngờ phát thoại, bật ra một câu nói thật khẽ, chỉ đủ cho một mình Hoa Thạch Thảo nghe :
- Hãy xem xét xung quanh. Có ai lẻn nghe chúng ta nói chuyện không?
Hoa Thạch Thảo miễn cưỡng làm theo, tiếp đó thì thở dài ngao ngán nhìn Phong Viễn Quy :
- Phải làm gì để Phong ca đừng mãi nghi ngờ nữa đây? Chúng ta đã lưu ngụ ở đây hơn một ngày, một nơi tuyệt đối yên tịnh, không có thêm ai khác xuất hiện ngoài mấy người chúng ta và lão Ẩn Hiệp chủ nhân. Lão còn tận tâm tận lực lo thật chu đáo cho từng người chúng ta, từ miệng ăn đến y phục thay đổi, thảy thảy đều đầy đủ. Điền gì khϊếp Phong ba vẫn cứ lo ngại?
Phong Viễn Quy thu nụ cười về, cũng thở dài :
- Có lẽ muội nghĩ đúng. Là do ta quá đa nghi thôi. Nhưng gì thì gì, ta chỉ muốn rời khỏi nơi đây, bất luận có kịp hồi phục hay không.
Hoa Thạch Thảo nhăn mặt :
- Hóa ra Phong ca lo Dĩ Hận cung tìm đến?
Phong Viễn Quy lắc đầu :
- Như muội đã nói, vị tất hung thủ sát hại Tứ lão Kỳ Liên là Dĩ Hận cung, vì chân kinh Phụng Diệp nếu họ cần thì đã có Hắc Ưng Nương Nương giao cho họ rồi. Ta chỉ không yên tâm nếu lưu ngụ mãi ở đây.
Hoa Thạch Thảo tiến lại gần và thì thào :
- Phong ca từng đoán sẽ có bất trắc xảy ra, ngay sau đó thì chỉ có mỗi một mình Ẩn Long đại hiệp xuất hiện. Phong ca nói đi, có phải vì thế Phong ca cảm thấy không yên tâm?
Phong Viễn Quy miễn cưỡng giải thích :
- Ta có vài luận cứ để suy đoán sẽ có bất trắc, muội thử nghe xem sao. Thứ nhất Kỳ Liên tứ lão kỳ thực không vì Phong Diệp kinh mà chết.
Hoa Thạch Thảo ngỡ ngàng :
- Rõ ràng họ đều bị mất đi đủ ba quyển chân kinh Phong ca đã giao, sao Phong ca lại...
Phong Viễn Quy cười lạt :
- Đấy là chỗ sơ hở của hung thủ. Nếu là muội và muội thật sự gϊếŧ người vì cần đoạt chân kinh, muội có lấy hết cả ba hay chỉ lấy đi một quyển là đủ?
Hoa Thạch Thảo trợn mắt :
- Trừ phi muội nghi ngờ tất cả đều là chân kinh giả, cần lấy để so sánh. Bằng không muội cần gì lấy những ba?
Phong Viễn Quy bằng lòng.
- Tất cả đều là thật và điều đó đã được chứng minh qua những lần ta giao chân kinh và chưa nhân vật nào nhận được kinh sau đó gào toáng lên bảo đó là giả. Tất hung thủ cũng am hiểu điều đó. Nhưng vì sao hung thủ am hiểu, ta có một luận cứ khác. Đó là lão Bất Vấn Danh đã có sự thông đồng cùng hung thủ.
Hoa Thạch Thảo cau mày :
- Nhưng lão cũng chết? Thông đồng để làm gì nếu cuối cùng lão cũng bị mất mạng?
Phong Viễn Quy bảo :
- Trong người lão có một hoàn đan dược. Nếu “bổn Cung” do Hắc Ưng Nương Nương luôn tự xưng chính là Dĩ Hận cung thì lão Bất Vấn Danh từ lâu đã là người của Dĩ Hận cung. Lão bị gϊếŧ vì đã sơ ý để lão Bất Phí Ngôn nghi ngờ. Hung thủ buộc phải gϊếŧ lão để sát nhân diệt khẩu.
Hoa Thạch Thảo bàng hoàng :
- Phong ca muốn nói mọi việc đêm đó xảy ra trong trận đều bị hung thủ lẻn ẩn mặt giám sát?
Phong Viễn Quy gật đầu :
- Tứ lão nhập trận từ bốn phía. Ta đã phát hiện ở phía của lão Bất Vấn Danh nhập trận có lưu ám ký. Đủ hiểu lão Bất Vấn Danh hoặc tuân lệnh hoặc có sự thông đồng, đã lưu ám ký cho hung thủ dễ bề bám theo.
Hoa Thạch Thảo nhớ lại :
- Phải rồi. Lúc muội làm theo lời Phong ca, đi dò xét ba thi thể của Tam lão khi quay lại thì thấy Phong ca đứng chôn chân một chỗ. Phong ca đã đứng nhìn một chữ “tứ” vỏn vẹn được ai đó khắc rõ rõ trên một tảng đá? Đó là ám ký do lão Bất Vấn Danh lưu lại?
Phong Viễn Quy thở ra nhè nhẹ :
- Vì thế sau đó ta mới tiến lại và dò xét thi thể lão Bất Vấn Danh, dù biết rằng muội đã một lần dò xét.
Hoa Thạch Thảo lại nhớ điều đã được Phong Viễn Quy phát hiện nhưng cho đến nay vẫn chưa hở môi :
- Phong ca có phát hiện gì không?
Phong Viễn Quy nhìn nàng :
- Có! Nhưng ta chưa thể nói gì thêm trước khi tìm hiểu cho minh bạch.
Nàng thất vọng :
- Vậy còn điều gì nữa đáng để nói chứ?
Phong Viễn Quy mỉm cười :
- Còn. Đó là hung thủ không tinh thông lắm về kỳ môn trận thế. Và nếu không có lão Bất Vấn Danh lưu ám ký, hung thủ không thể nhập trận. Tương tự, sau đó dĩ nhiên Tứ lão Kỳ Liên chưa đến nỗi mất mạng, hoặc nếu có, hung thủ cũng không dễ đắc thủ.
Nàng thừ người :
- Hung thủ có công phu tuyệt cao nhưng lại không tinh thông kỳ trận, không lẽ là...
Phong Viễn Quy đưa một tay lên miệng :
- Suỵt! Có phải muội đang nhớ đến những gì Hắc Ưng Nương Nương từng nói về nhân vật tuy bản lãnh cao thâm nhưng không tinh thông về kỳ trận?
Hoa Thạch Thảo giật mình :
- Phong ca cũng nghe? Vì thế Phong ca không yên tâm khi lưu ở đây?
Phong Viễn Quy chậm chậm lắc đầu :
- Ta nhắc lại, cũng có thể là do ta quá đa nghi. Riêng về hung thủ sát hại Kỳ Liên tứ lão kể ra chúng ta đã biết đến ba chi tiết.
Hoa Thạch Thảo gật đầu :
- Có võ công cao thâm là một, không am hiểu hoặc ít am hiểu về kỳ trận là hai. Còn về điều thứ ba?
- Điều thứ ba là hung thủ đã biết về Phụng Diệp kinh. Biết nhưng vẫn chiếm đoạt cả ba quyển do ta đã giao cho Tứ lão. Hung thủ muốn chúng ta tin hung thủ gϊếŧ người là vì chân kinh.
Hoa Thạch Thảo động tâm :
- Vậy theo Phong ca, hung thủ gϊếŧ Tứ lão là vì nguyên nhân nhân nào?
Phong Viễn Quy tỏ ra cân nhắc khi nói lên sự phỏng đoán :
- Ta nghĩ họ là người của Vô Ưu đảo hoặc chí ít cũng có liên quan. Vì cả Tứ lão đều gián tiếp thừa nhận họ có ít nhiều am hiểu về Vô Ưu chỉ pháp, một cách gọi mới thoạt nghe đâu biết ngay đó là công phu Vô Ưu đảo. Tứ lão bị sát hại có lẽ vì nguyên nhân đó.
Hoa Thạch Thảo nửa tin nửa ngờ :
- Họ oán hận Dĩ Hận cung, lão Đại Bất Vấn Danh ngấm ngầm cấu kết với hung thủ, bên mình lão lại có hoàn đan dược liên quan đến cung Dĩ Hận, Phong ca cuối cùng vẫn ám chỉ Dĩ Hận cung đã ra tay hạ sát họ?
Phong Viễn Quy giật mình :
- Ta chưa nghĩ đến điểm này. Nhưng theo lập luận muội vừa nêu, ta cảm nhận được rằng phải chăng Vô Ưu đảo sau thời gian dài tung hoành ngang dọc đã tự gieo cho họ nhiều thù nhân? Và Dĩ Hận cung vì cũng là thù nhân của Vô Ưu đảo nên song phương bấy lâu nay ngoài việc tự lo khuếch trương thanh thế vẫn luôn tìm cơ hội tiêu diệt lẫn nhau?
Hoa Thạch Thảo bật reo :
- Đó chính là lời giải hợp lý nhất. Đúng rồi, Tứ lão Kỳ Liên vì là người của Vô Ưu đảo nên bị Dĩ Hận cung sát hại. Nhưng trước đó Dĩ Hận cung đã kịp thu phục và sử dụng lão Bất Vấn Danh. Trong Tứ lão có người bội phản, họ trước sau gì cũng chết. Chỉ tội cho lão Bất Vấn Danh, dù đã thuận phục Dĩ Hận cung nhưng khi xong việc chính Dĩ Hận cung cũng không tha lão.
Phong Viễn Quy nhìn nàng :
- Hành vi của Dĩ Hận cung là tiền hậu bất nhất, thu phục người là để sử dụng nhưng sau đó vẫn nhẫn tâm loại bỏ. Muội nói đi, có phải vì thế Dĩ Hận cung buộc phải dùng đan dược để khống chế người? Và mỗi nửa năm một lần người đã dùng đan dược buộc phải đến Dĩ Hận cung để thỉnh cầu được ban cho giải dược? Tác hại của đan dược này là thế nào? Ta tin muội có biết và muội cố tình che giấu ta, đúng không?
Hoa Thạch Thảo nhăn mặt :
- Phong ca đừng nghi oan cho muội. Nếu đã biết muội còn giấu Phong ca làm gì? Khác với Phong ca, muội biết Phong ca vẫn còn nhiều điều che giấu muội.
Phong Viễn Quy sau một thoáng hoang mang tư lự chợt thở dài :
- Nếu muội định ám chỉ đến điều ta đã phát hiện lúc dò xét thi thể lão Bất Vấn Danh thì như ta đã nói chờ lúc ta minh bạch hư thực ta sẽ cho muội biết.
Hoa Thạch Thảo lắc đầu :
- Đó là điều vì Phong ca đã nói nên muội không hề có ý đề cập đến. Muội muốn nói đây là thân thế lai lịch và xuất thân võ học của Phong ca. Phải chăng Phong ca ở họ Phong và Phong Dương Tử có quan hệ huyết thống với Phong ca đúng như mụ Tiên nương nghi ngờ?
Phong Viễn Quy phá lên cười :
- Phong Dương Tử là nhân vật có lai lịch xuất thân như thế nào, đến điều này ta còn chưa rõ thì nói sao được ta và nhân vật đó có liên quan hay không? Cách muội hỏi như thể quả quyết đấy là sự thật chỉ khiến ta nực cười. Ha... Ha...
Đang cười, Phong Viễn Quy chợt ôm ngực ho khan. Và sau cùng vì tràng ho kéo quá dài khiến Phong Viễn Quy bật nghiêng người qua một bên, thổ ra một ngụm huyết vừa đỏ bầm vừa sền sệt muốn đặc.
Hoa Thạch Thảo thất kinh lao đến :
- Phong ca! Phong ca!!
Tiếng nàng kêu quá lớn, dĩ nhiên gây kinh động đến nhưng người xung quanh.
Lão Ẩn Hiệp xuất hiện :
- Đã xảy ra chuyện gì, Hoa cô nương?
Phong Viễn Quy nhờ có Hoa Thạch Thảo ngồi bên cạnh dìu đỡ nên nhanh chóng lấy lại vẻ bình thường. Phong Viễn Quy gượng cười với Ẩn Hiệp :
- Lỗi là do vãn sinh không kiềm chế nổi cảm xúc. Giờ thì ổn rồi, vãn sinh sẽ lo tọa công điều thương, sẽ không để cảm xúc gây phương hại đến cơ thể đang suy nhược nữa.
Hoa Thạch Thảo đưa mắt cầu khẩn lão Ẩn Hiệp :
- Y vừa thổ huyết, chỉ toàn là huyết bầm. Tiểu nữ e nội thương của y đã nhập cốt, lục phủ ngũ tạng có lẽ cũng bí tổn thương nghiêm trọng.
Lão họ Thạch cuối cùng cũng lê thân xuất hiện. Lão nhìn vào ngụm huyết Phong Viễn Quy vừa thổ ra và chép miệng than :
- Thương thế của tiểu hữu không nhẹ đâu. Kẻ nào gây thương thế này cho tiểu hữu hẳn phải là nội gia cao thủ bản lãnh đã đạt mức lộ hỏa thuần thanh. Không khéo lục phủ ngũ tạng của tiểu hữu đang trong tình trạng thương tổn nặng nề, dễ giảm thọ lắm.
Hoa Thạch thảo càng thêm biến sắc chỉ biết cầu cứu Ẩn Hiệp :
- Đại hiệp tiền bối...
Ẩn Hiệp chợt hắng giọng :
- Lão phu cũng đã xem qua thương thế cho lệnh huynh, nhưng mức độ thương tổn như thế này là điều lão phu không lường đến. Bây giờ chỉ còn mỗi một cách là dùng nội nguyên chân khí của bản thân lão phu giúp lệnh huynh khai thông từng huyết mạch có lẽ đang lâm hiện trạng tắc nghẽn.
Phong Viễn Quy lắc đầu :
- Vận dụng phương cách đó sẽ làm tiền bối hao tổn rất nhiều chân nguyên. Vãn sinh đương sao nổi đại ân này?
Và để không ai còn nói gì thêm về phương cách Ẩn Hiệp vừa đề xuất, Phong Viễn Quy hất hàm về phía lão họ Thạch :
- Điều trị cho Thạch trưởng lão đã là nghĩa cử khiến Ẩn Hiệp tiền bối tổn hao nhiều sức lực. Vãn sinh thật không đành lòng gây phiền toái thêm.
Lão họ Thạch tươi cười :
- Tiểu hữu đừng nên xen thường công phu bản lãnh của Ẩn Long đại hiệp. Vì khi dùng nội nguyên chân khí giúp ta trị thương, Ẩn Hiệp có vui miệng thố lộ, tâm pháp nội công của Ẩn Hiệp luyện là tâm pháp thượng thừa vào hàng đệ nhất, chỉ có thể bằng chứ quyết không chịu kém ba loại tâm pháp khác vốn có chung nguồn gốc. Tiểu hữu cứ nhìn ta lúc này thì rõ. Có lẽ nội nhật ngày mai ta đã hoàn toàn bình phục.
Phong Viễn Quy gật gù, mừng cho lão họ Thạch :
- Phúc phận đến với ai, người đó hưởng những ngày hồng phúc. Hy vọng đây sẽ là “hết cơn bỉ cực đến hồi thới lai”.
Lão Thạch cười vui hơn :
- Dĩ nhiên rồi, dĩ nhiên và ta còn tin rằng ngày tìm được tiểu điệt nữ họ Phùng của ta cũng không còn xa lắm. Ha... Ha....
Tràng cười đầy xung khí của lão họ Thạch khiến Phong Viễn Quy hồi tâm. Và Phong Viễn Quy đột ngột đề xuất với Ẩn Hiệp :
- Vãn sinh có chuyện này muốn được cùng tiền bối mật đàm. Không rõ ý của tiền bối là thế nào?
Hoa Thạch Thảo nhanh nhảu phụ họa :
- Đáng lý Phong ca phải nghĩ đến điều này sớm hơn. Chỉ vì quá thận trọng khiến thương thế Phong ca càng kéo dài càng tự gây hại cho bản thân.
Ẩn Hiệp nhẹ gật đầu :
- Lão phu sẽ tận lực tận tâm. Nhưng dường như thiếu hiệp không hoàn toàn ám chỉ đến việc trị thương?
Phong Viễn Quy bảo :
- Cũng có cả phần trì thương nữa, nếu điều đó không gây nhiều trở ngại cho tiền bối.
Hoa Thạch Thảo tự ý đứng lên :
- Muội hiểu ý Phong ca rồi. Muội sẽ tạm lánh mặt. Mong rằng đây là cơ hội cho Phong ca hiểu nhiều thêm về đại hiệp Ẩn Long.
Lão họ Thạch cũng lui chân đi theo Hoa Thạch Thảo. Và khi nhìn theo lão, Phong Viễn Quy đoán biết ắt hẳn lão đang có nghi ngờ, thế nào lão cũng dò hỏi Hoa Thạch Thảo để hiểu nguyên nhân tại sao trước lúc bỏ đi Hoa Thạch Thảo lại nói “đây là cơ hội nho Phong ca hiểu nhiều thêm về Ẩn Long đại hiệp”.
Chính Ẩn Hiệp cũng có những nghi ngờ tương tự. Nên khi trong gian phòng chỉ còn lại hai người, Ẩn Hiệp chợt hỏi :
- Thiếu hiệp còn điều gì chưa tin tưởng lão phu? Và đó là nguyên do khiến thiếu hiệp khước từ, cho rằng việc giúp thiếu hiệp trị thương sẽ làm lão phu hao tổn rất nhiều nguyên khí?
Phong Viễn Quy gượng cười :
- Vãn sinh không thể không cẩn trọng. Và tiền bối ắt sẽ tự hiểu nguyên nhân nếu đủ nhẫn nại và nghe vãn sinh thuật một câu chuyện. Nhược bằng không thể vãn sinh chỉ còn biết nói lên lời tạ lỗi mong được lượng thứ vì đã làm phiền tiền bối.
Lão Ẩn Hiệp thở dài :
- Hai ngày qua, nhờ nghe Hoa Thạch Thảo cô nương và Thạch lão đệ lần lượt thuật chuyện, lão phu cũng am hiểu khá nhiều về những hành vi gần đây của thiếu hiệp. Và lão phu có thể cảm thông, hiểu vì sao thiếu hiệp luôn có tánh cẩn trọng. Đúng như vậy, nếu là lão phu, nếu lão phu cũng bị nhiều người truy đuổi vì muốn chiếm đoạt Phụng Diệp kinh, ắt hẳn lão phu cũng phải tỏ ra cẩn trọng như thế. Lão phu không hề trách thiếu hiệp. Chuyện phải như thế thôi.
Phong Viễn Quy chợt hỏi :
- Về Dĩ Hận cung, tiền bối có suy nghĩ và nhận định như thế nào?
Ẩn Hiệp cau mày :
- Đó là điều thiếu hiệp cần mật đàm với lão phu?
Phong Viễn Quy nửa lắc nửa gật :
- Cũng có thể có liên quan. Nhưng thật sự có liên quan hay không, hoặc liên quan như thế nào, đợi một lúc nữa vãn sinh sẽ xin thỉnh giáo cao kiến của tiền bối.
Ẩn Hiệp lại thở dài :
- Lão phu đã tự thoái ẩn gần hai mươi năm. Nếu những ngày vừa qua không được nghe Hoa Thạch Thảo cô nương đề cập đến Dĩ Hận cung có lẽ lão phu sẽ không bao giờ biết đến danh xưng này.
Phong Viễn Quy bỡ ngỡ :
- Nàng đã nói những gì với tiền bối?
- Về cái chết quá nhanh quá tàn khốc của Tứ lão Kỳ Liên. Nhưng thiếu hiệp chớ vội trách nàng. Đấy là vì lão phu quan tâm đến thương thế của thiếu hiệp. Do lão phu dò hỏi mãi về hung nhân đã gây thương thế cho thiếu hiệp, Hoa cô nương không thể không giải thích cho lão phu biết những chuyện đã xảy ra đêm đó, kể cả chuyện đã xảy ra trước lúc đêm về nữa.
Vậy là Hoa Thạch Thảo đã cho Ẩn Hiệp biết về mụ Tiên nương, một nhân vật vừa có bản lãnh cao thâm vừa có hành tung đầy kỳ lạ, Phong Viễn Quy thầm nghĩ như thế và thở dài, tiếp tục câu chuyện :
- Vậy là tiền bối tạm thời chưa có bất kỳ nhận định gì về Dĩ Hận cung?
Ẩn Hiệp cười lạt :
- Cũng có một vài nhận định. Nhưng do chỉ mới nghe có một chiều, là nghe Hoa cô nương kể lại, nên lão phu khó thể bảo đó là những nhận định chuẩn xác. Còn phải nghe ngóng nhiều hơn rồi mới minh bạch hư thực.
Phong Viễn Quy gật đầu tán thành :
- Tiền bối hoàn toàn có lý khi có thái độ thận trọng này. Nhưng vãn sinh vẫn muốn nghe một vài nhận định đó của tiền bối?
Ẩn Hiệp thố lộ :
- Thu phục người rồi sau đó hạ thủ vì không cần dụng đến nữa. Nếu Dĩ Hận cung thật sự có hành vi như thế thì họ hành sự quá độc ác, khó thể chấp nhận.
- Còn gì nữa không?
- Còn. Đó là những hoàn đan dược họ đã buộc người khác phải dùng. Hoa cô nương có giao cho lão phu một hoàn. Lão phu đang xem xét nó, hy vọng sẽ có khám phá để biết đan dược đó gây tác hại thế nào.
- Nhưng tiền bối ắt đã tự đoán, để liệu xem đan dược đó gây lợi như thế nào cho người chuyên dùng đan dược khống chế kẻ khác?
Ẩn Hiệp giật mình :
- Nói như vậy thiếu hiệp cũng đã từng đoán? Và thiếu hiệp đã đoán như thế nào?
Phong Viễn Quy nghiêm giọng :
- Gần đây vãn sinh có tình cờ, ở những nơi thật tối tăm đã lần lượt hội diện hai nhân vật. Có nhiều điểm chung ở hai nhân vật này. Thứ nhất, cả hai đều cao niên, thân thủ cũng vào hạng thượng thừa. Thứ hai, họ vì ngại chường mặt ra chỗ sáng nên cả hai đều tìm những nơi thật tăm tối để ẩn thân và điều này kéo dài đã lâu. Còn điều giống nhau cuối cùng của hai nhân vật này, là họ đều tỏ ra rất cần cùng một loại dược thảo, cho thấy họ đã bị trúng một độc thủ như nhau.
- Trúng loại độc thủ gì? Dược thảo gì họ đã cần?
- Vãn sinh chỉ có thể biết về loại dược thảo. Đó là Thanh Tâm Phục Linh Thảo.
- Thanh Tâm Phục Linh Thảo?
Phong Viễn Quy kinh nghi :
- Tiền bối có biết về dược thảo này?
Thay vì đáp, Ẩn Hiệp chợt cho tay vào bọc áo lần ra hoàn đan dược không hề xa lạ với Phong Viễn Quy.
Sau khi đưa lên mũi và ngửi một lúc lâu Ẩn Hiệp chợt rùng mình :
- Quả nhiên có mùi vị của Thống Tâm Hải Dược. Một loại dược liệu được dân ngụ cư ở vùng Bắc Hải quen dùng. Chủ ý của họ là để trấn áp những cơn đau buốt khắp đầu mỗi khi họ có việc phải lặn sát xuống đáy bể. Nhờ đó họ có thể tiếp tục những công việc tuy có thể bảo là khổ dịch nhưng lại đem đến cho họ nhiều lợi nhuận khó thể bỏ qua.
Phong Viễn Quy vội hỏi :
- Vậy sẽ tác hại thế nào nếu chúng ta là người Trung Nguyên tuy không cần trấn áp những cơn đau buốt khắp đầu nhưng lại vô tình dùng đan dược có chứa Thống Tâm Hải Dược?
Ẩn Hiệp thở ra :
- Nó cũng như Hoa Anh Túc, càng dùng càng quen, đã lỡ dùng thì không thể dừng. Và nếu miễn cưỡng dừng, hậu quả sẻ xảy ra như hai trường hợp thiếu hiệp vừa đề cập, người không dùng sẽ ngại ánh sáng. Hay nói đúng hơn chính ánh sáng của dương quang sẽ làm họ cạn kiệt chân khí và mất mạng. Chỉ có Thanh Tâm Phục Linh Thảo mới giúp họ khôi phục. Hai nhân vật xấu số nào thiếu hiệp đã tình cờ hội diện? Và lúc này họ đã ra sao?
Phong Viễn Quy đáp một cách mai mỉa :
- Một đã chết, đúng là do ánh sáng như tiền bối vừa đề quyết. Người thứ hai tuy may mắn khôi phục nhờ Thanh Tâm Phục Linh Thảo, nhưng gần đây cũng chết do bị quả báo.
- Quả báo? Ai đã thế thiên hành đạo? Và dường như theo cách nói của thiếu hiệp thì kẻ bị quả báo do tạo nghiệt quá nhiều nên có thể kể đó là một ác nhân?
Phong Viễn Quy gật đầu :
- Có lẽ tiền bối biết nhân vật này, Bán Nhật Quỷ Bán Nhật Nhân?
Ẩn Hiệp phá lên cười :
- Là lão ư? Lão có chết cũng đáng. vì lão đúng là một ác nhân Thiên bất dung Địa bất thứ. Vậy còn người đã chết vì ánh sáng? Nếu cũng chỉ là ác nhân thì đúng là Thiên bất dung gian đảng. Thật đáng cho họ. Ha Ha...
Phong Viễn Quy bảo :
- Vãn sinh vì không biết tính danh hoặc ngoại hiệu hoặc lai lịch xuất thân của nhân vật thứ hai nên không dám chắc có phải là ác nhân hay không. Chỉ có điều, trước khi nhân vật này chết, những lời sau cùng có đề cập đến tiền bối.
Ẩn Hiệp giật mình :
- Đề cập đến lão phu? Đề cập như thế nào?
Phong Viễn Quy thuật lại :
- Sau khi cho vãn sinh biết bản thân nhân vật này đã bị trúng độc thủ, nhân vật này còn tiết lộ có rất nhiều cao thủ võ lâm cũng lâm cảnh ngộ tương tự. Và nhân vật này bảo, vì đây là đại họa cho võ lâm nên chỉ có duy nhất một nhân vật võ lâm là đủ bản lãnh tiêu trừ đại họa này. Nhân vật đủ bản lãnh đó chính là bậc đại hiệp lừng danh thiên hạ.
Ẩn Hiệp lại kêu :
- Chính là lão phu rồi. Nhưng nhân vật đó là ai? Nếu quen biết lão phu sao không lưu tính danh hoặc ngoại hiệu cho thiếu hiệp biết?
Phong Viễn Quy lắc đầu :
- Nhân vật đó có lẽ không kịp lưu danh. Vì đang khi trao truyền toàn bộ nội lực cho vãn sinh, do phát hiện tâm pháp nội công của vãn sinh có điều gì đó kỳ lạ nên nhân vật nọ chỉ kêu Ẩn Long... Ẩn Long hai tiếng là tuyệt mệnh.
Ẩn Hiệp nhìn Phong Viễn Quy :
- Tại sao qua tâm pháp của thiếu hiệp nhân vật đó lại kêu lên ngoại hiệu của lão phu?
Phong Viễn Quy cười nhẹ :
- Tiền bối không hiểu thật?
Ẩn Hiệp chợt tủm tỉm cười :
- Thiếu hiệp giải thích thử nghe...
Phong Viễn Quy bảo :
- Tâm pháp của vãn sinh là tâm pháp Phụng Diệp kinh.
- Thì sao?
- Phụng Diệp kinh có xuất xứ từ Diệp Lạc bí lục. Có bốn phần gọi là Tứ Bối Diệp: Long - Ly - Quy - Phụng. Và tâm pháp của mỗi phần đều ngang bằng chứ không thể kém ba tâm pháp còn lại.
Ẩn Hiệp gật gù :
- Đây là câu lúc vui miệng lão phu cũng từng nói với Thạch lão đệ.
Phong Viễn Quy gật đầu :
- Vẫn vãn sinh hiểu như thế mới đề xuất cùng tiền bối mật đàm.
- Để làm gì?
- Trao đổi chân kinh. Vãn sinh không dám cầu mong được tiền bối trị thương, chỉ hy vọng dùng chân kinh Phụng Diệp đổi với chân kinh Long Diệp, ắt hẳn đang do tiền bối chiếm hữu.
Ẩn Hiệp cười :
- Do danh hiệu của lão phu là Ẩn Long nên thiếu hiệp đoán như thế?
Phong Viễn Quy không cười :
- Phụng Diệp kinh tuy đã được vãn sinh lần lượt giao cho nhiều người, dù không là kinh giả nhưng vẫn thiếu một phần khẩu quyết quan trọng.
Ẩn Hiệp không vui :
- Lão phu tuyệt nhiên không có ý định trao đổi chân Kinh Phụng Diệp đủ hay thiếu đâu có gì đáng để lão phu quan tâm.
Phong Viễn Quy bảo :
- Có đấy. Vì đó là điểm mấu chốt cho thấy vì sao Tứ Bối Diệp cùng có xuất xứ từ Diệp Lạc bí lục.
Ẩn Hiệp động tâm :
- Là thế nào?
Phong Viễn Quy thố lộ :
- Trang chủ Hạnh Hoa trang, La Hào Chung, tuy từng sở hữu kinh Phụng Diệp nhưng thủy chung không dám luyện chính vì ngại điểm mấu chốt này. Đó là Tứ Bối Diệp nếu luyện riêng lẻ một là không thể phát huy hết công năng diệu dụng, hai là còn gây nguy hại cho người luyện sau này.
Ẩn Hiệp cau mặt :
- Hại như thế nào? Nghịch hành chân khí hay tuyệt tử tuyệt tôn?
Phong Viễn Quy hồi ngược lại :
- Tiền bối đã lâm một đại địch thật sự nào chưa? Một đại địch có bản lãnh hoặc ngang hàng hoặc cao thâm hơn tiền bối một ít.
Ẩn Hiệp động dung :
- Có thì sao?
Phong Viễn Quy thở dài :
- Nếu đã có ắt tiền bối từng gặp hiểm cảnh như vãn sinh lúc này. Là khi cùng đại địch kéo dài trận đấu, lúc nguyên khí của tiền bối bị tổn thương, chân nguyên chợt thất tán đi rất mau, khiến tiền bối dù nhục nhã đến mấy cũng phải lo tẩu thoát. Có chưa?
Ẩn Hiệp cười :
- May là chưa. Bằng không hai chữ đại hiệp của lão phu đâu thể giữ mãi đến lúc này.
Phong Viễn Quy nhún vai :
- Nhưng tiền bối đã tự thoái ẩn gần hai mươi năm, vì sao? Phải chăng đó là hình thức khác cho thấy hai chữ đại hiệp đã bị lu mờ một quãng thời gian dài?
Ẩn Hiệp cười gượng :
- Chỉ do lão phu chán ngán cảnh xu lợi bôn danh của kiếp người trên hành trình nhân thế mà thôi. Chẳng hề do lão phu bị cường địch đả bại.
Phong Viễn Quy lại thở ra :
- Nghĩa là tiền bối sẽ không vì võ lâm, tiêu trừ đi đại họa đã phát sinh từ đan dược có chứa Thống Tâm Hải Dược từ Bắc Hải?
Ẩn Hiệp ngập ngừng :
- Lão phu chưa thể trả lời một khi chưa thật sự minh bạch hành vi của Dĩ Hận cung muốn hành động như thế để làm gì?
Phong Viễn Quy chợt hỏi :
- Tiền bối không thể giúp vãn sinh đổi chân kinh?
Ẩn Hiệp phì cười :
- Đổi thì không cần nhưng giúp thiếu hiệp trị thương thì lão phu vẫn giúp. Thế nào?
Phong Viễn Quy cảm kích :
- Vãn sinh chỉ ngại đương không nổi đại ân này.
Ẩn Hiệp xua tay :
- Vô ngại. Vì nếu lão phu không giúp thiếu hiệp thì đương nhiên sau này phải do lão phu thay võ lâm tiêu trừ đại họa. Đó là điều lão phụ chưa thể hứa gì cả!
Phong Viễn Quy ngẩn người :
- Ý tiền bối dù không nói ra nhưng vẫn gián tiếp giao phó nhiệm vụ đó cho vãn sinh?
Ẩn Hiệp vẫn cười cười :
- Lão phu cũng chưa hề hứa cũng chẳng hề nói điều gì tương tự, thiếu hiệp đừng bao giờ quên điều đó. Nào, có muốn lão phu giúp hay không? Nếu có, hãy bắt đầu ra công và mặc nhiên tiếp nhận sự trợ giúp quý báu của Ẩn Long đại hiệp.
Màn đêm đông dần xuống, cả hai vẫn hành công.
Canh ba điểm, Phong Viễn Quy tọa công đến giai đoạn quan yếu...
Ẩn Hiệp vì không muốn gây kinh động đã từ từ lui ra...
Trong gian phòng chỉ còn lại một mình Phong Viễn Quy.
Bất chợt...