Tu Tẫn Hoan

Quyển 1 - Chương 5: Tại hạ là thư điện hợp

"Ngươi muốn làm gì bản cung?"

Tuyên Thành chỉ thấy Thư Điện Hợp một tay nắm tay nàng, sau đó lại đứng lên, trong đầu nàng lúc này đều là sự nghi hoặc.

Một.

Thư Điện Hợp im lặng duỗi một ngón tay ra. Tuyên Thành ngồi ngay thẳng đó, cho rằng nàng muốn làm gì mình, cả người nàng đều rơi vào trạng thái phòng ngự. Kết quả trong sân vẫn yên tĩnh, không có chuyện gì phát sinh cả.

Hai.

Vẫn yên lặng như cũ, không có chuyện gì nguy hiểm như trong tưởng tượng của nàng. Thư Điện Hợp vẫn đứng yên ở vị trí ban đầu, lúc này nàng đã hơi thả lỏng một chút, cũng chờ đợi xem chuyện gì sẽ xảy ra.

Ba.

Thư Điện Hợp dựng thẳng ba ngón tay lên, nhưng cũng không có gì thay đổi.

Hừ! Tuyên Thành cho rằng Thư Điện Hợp đang hù dọa bản thân, tức giận từ trên ghế đứng lên, nhưng khi vừa muốn nói chuyện, liền bị Thư Điện Hợp giành trước: "Cũng..." Vừa dứt lời, trước mắt Tuyên Thành đã tối sầm lại, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Hai tay Thư Điện Hợp đỡ được nàng, sau đó liền đưa ánh mắt dò hỏi với phía Phùng Hoán Lâm: "Sư phụ?"

Phùng Hoán Lâm hài lòng gật đầu, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười, tạo ra cảm giác hắn đã chọn đúng người nối nghiệp của bản thân. Lư hương bên cạnh vẫn bốc lên khói xanh như mây lại như nước.

Lúc Tuyên Thành tỉnh lại đã nhìn thấy hai người trước mặt, nàng vẫn ở vị trí trước khi té xĩu, khi muốn đứng dậy, cảm giác đau đầu trầm trọng nổi lên.

Phùng Hoán Lâm thấy nàng đã tỉnh, liền nói: "Công chúa, bây giờ người cũng đã tin tưởng đồ đệ của lão phu có thể chửa trị cho Hoàng thượng rồi chứ?"

Tuyên Thành bưng đầu mình, không phục mà hừ một tiếng, nói: "Bản cung chỉ thấy hắn dùng độc lợi hại mà thôi, đâu có thấy y thuật của hắn lợi hại ra sao. Chuyện này vẫn không được." Đồng thời trong lòng nàng cũng đang mắng thầm, đồ tiểu nhân nham hiểm, giả dối!

"Từ xưa độc và thuốc đều có liên quan với nhau. Nếu công chúa vẫn không muốn, vậy thì lão phu cũng đã hết cách. Hợp nhi, tiễn công chúa đi." Phùng Hoán Lâm dánh chính ngôn thuận nói.

Thư Điện Hợp lúc này mới nói: "Công chúa, mời đi hướng này."

Tuyên Thành không tự nhiên mà nghe lời, trong đầu cũng gấp rút suy nghĩ cách khác.

Nếu nàng cưỡng chế đem thần y trở về, lỡ như hắn chết bất đắc kỳ tử trên đường đi, vậy phụ hoàng nàng chết là chuyện đã chắc chắn, hơn nữa Thư Điện Hợp cũng sẽ tìm nàng báo thù. Còn nếu từ bỏ không đem thần y trở về, phụ nàng của nàng cũng sẽ chết. Dù sao đều là chết, nàng chi bằng đem Thư Điện Hợp cùng trở về, lấy ngựa chết làm ngựa sống.

Tuyên Thành dậm chân một cái, coi như đã ra quyết định.

Công chúa Đại Dự kiêu ngạo, lại còn là hòn ngọc quý trên tay Hoàng thượng. Nhưng lúc này đây nàng lại không thể không chịu thiệt.

"Được rồi, bản cung đáp ứng."

"Ngoài ra..."

"Thần y còn có yêu cầu gì sao?" Trong lòng nàng đang tính toán, đợi sau khi Thư Điện Hợp trị khỏi cho phụ hoàng của mình, bản thân sẽ để cho nàng biết thế nào là mười tám cực hình của Đại Dự, để nàng thấy được sự lợi hại của mình. Lúc này nghe được âm thanh của Phùng Hoán Lâm, liền có tật giật mình, chớp chớp mắt hỏi.

"Lão phu có một yêu cầu quá đáng, hi vọng công chúa sẽ đáp ứng." Trải qua khoảng thời gian nói chuyện, tinh thần của hắn đã có chút uể oải.

"Thần y không ngại thì cứ nói thẳng."

"Tiểu đồ đệ từ nhỏ đã đi theo bên người lão phu, lão phu cũng xem nàng như hài tử thân sinh của mình. Lần này, đợi sau khi nàng cùng công chúa trở về kinh thành rồi, bất luận cho xảy ra chuyện gì, lão phu cũng hi vọng công chúa sẽ đảm vào bình an cho nàng." Tình cảm sư phụ bảo vệ đồ đệ như vậy liền khiến không khí xung quanh như ngưng trệ tại một câu này.

Lời này vào tai Thư Điện Hợp, khiến nàng cảm động không thôi.

"Đây là chuyện tất nhiên." Trên mặt Tuyên Thành một mảnh ý cười, oán thầm đối phương không xem nàng và phụ hoàng, hoàng huynh của nàng là ai, nhưng tuy không vui, nàng vẫn vui vẻ đáp ứng.

"Vậy...xem như đã định rồi sao?" Tuyên Thành đợi một hồi lâu, thấy Phùng Hoán Lâm không nói gì nữa, liền hỏi.

Phùng Hoán Lâm gật đầu, chỉ quay sang hỏi ý kiến Thư Điện Hợp cũng thấy nàng đồng ý: "Xin công chúa cho tại hạ chút thời gian để chuẩn bị hành lý, sáng sớm ngày mai liền vào kinh cùng công chúa người."

"Quá tốt rồi." Tuyên Thành vỗ tay vui vẻ nói, tảng đá lớn trong lòng nàng cũng đã rớt xuống. Khi chuẩn bị xoay người muốn rời đi, lại đột nhiên quay trở lại ngồi xuống.

"Công chúa còn có chuyện gì sao?" Phùng Hoán Lâm nghi hoặc.

Tuyên Thành có chút ngại ngùng mở miệng, nhưng không nhịn được lòng hiếu kỳ của mình, khó chịu nửa ngày, sau đó liền mở miệng: "Vừa rồi...làm sao mà bản cung trúng độc a?" Có chết nàng cũng phải hỏi rõ ràng.

Nàng không biết tại sao bản thân lại trúng độc, làm sao Thư Điện Hợp lại khiến nàng ngất xĩu? Hồi ức trong đầu nàng từ lúc bước vào tới nay đều chưa từng chạm qua món gì khác, Thư Điện Hợp châm trà cho nàng, nàng cũng không dùng tới. Vậy sao lại vô duyên vô cớ bất tỉnh đây?

Phùng Hoán Lâm tỉ mỉ quan sát nàng, như là lo lắng sẽ trúng độc thêm lần nữa, hắn không nhịn được mà cười lên. Ngay cả Thư Điện Hợp luôn nghiêm túc, thận trọng cũng không nhịn được mà cong cong khóe miệng. Vị công chúa này có chút thú vị.

Tiếng cười khiến khuôn mặt của nàng phút chốc liền ửng đỏ, lại nghĩ đến bản thân mới là người bị hại, liền chống đỡ cứng rắn chờ đợi câu trả lời.

Phùng Hoán Lâm không cho nàng đáp án rõ ràng, mà lại mờ ám nói: "Cái đó là do Hợp nhi làm."

Chỉ là hương phấn được trộn lẫn với mê dược mà thôi, người nào am hiểu một chút đều có thể sử dụng được. Chỉ là vừa không có hại đối với thân thể, lại muốn làm cho dược liệu phát huy đúng tác dụng thì người làm ra phải nắm rất rõ thời gian và phân lượng của mê dược.

Nếu nói người làm ra có ác ý thì chính là độc, mà có ý tốt thì có thể cứu được một mạng người.

Tuyên Thành nghĩ một chút liền hiểu, thì ra là nằm trong lư hương, chẳng trách nàng lại không phát hiện ra. Trong lòng nàng lúc này lại nổi lên thêm một nỗi nghi hoặc: "Vậy tại sao các ngươi..." Lại không bị ảnh hưởng?

Phùng Hoán Lâm giải thích nghi hoặc cho nàng: "Là vì dược liệu được dùng chỉ có ba phần độc, người hành y quanh năm đều phải tiếp xúc trực tiếp với dược liệu, thậm chí còn tự mình thưởng thức qua, vì vậy đã quen thuộc từ lâu. Phân lượng độc trong lư hương này không ảnh hưởng đến thân thể của bọn ta được."

"Thì ra là như vậy." Tuyên Thành nghe xong liền tỉnh ngộ.

Phùng Hoán Lâm đã dùng hết tinh lực của mình, mí mắt đã mỏi muốn hạ xuống, Tuyên Thành thấy vậy cũng nhanh chóng cáo từ.

Phùng Hoán Lâm đẩy xe lăn quay đi, Thư Điện Hợp tiễn nàng ra ngoài. Tuy ngoài miệng Tuyên Thành nói không cần, nhưng lại không cưỡng lại được nàng.

Sau khi rời khỏi tầm mắt của Phùng Hoán Lâm, sự chú ý của Tuyên Thành không thể không rơi vào trên người Thư Điện Hợp, dựa theo hình ảnh bên khóe mắt mà âm thầm đánh giá nàng.

Chính mình đã nhìn Thư Điện Hợp mấy lần, như cho dù là trong tình huống nào người kia cũng đều là bộ dạng nhẹ như mây gió, cũng không có một chút giả dối nào, giống như trời sinh đã như vậy.

"Vô vị." Nàng mở miệng nói nhỏ. Lại nghĩ đến Thư Điện Hợp đã hạ độc thủ với bản thân hai lần, quả thật khiến nàng giận dữ không thôi. Tuyên Thành là kiểu người, một là ngươi không động đến ta, ta cũng sẽ không động đến ngươi, nếu ngươi đến gây chuyện với ta, thì ta sẽ trả lại gấp đôi cho ngươi. Thù này, nàng chắc chắn sẽ tìm cơ hội trả lại.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||

Khoảnh khắc trước khi ra khỏi cửa, Thư Điện Hợp vừa định dơ tay để mở cửa tiễn khách.

"Ngươi..." Tuyên Thành đột nhiên không muốn đến cả tên của đối phương cũng không biết được: "Ngươi tên là gì?"

"Thư Điện Hợp." Mặt Thư Điện Hợp không cảm xúc trả lời: "Thư trong thư nguyện vọng gửi mặt trăng, Điện trong cung điện, Hợp trong hợp hoan."

Thư Điện Hợp, được, Tuyên Thành nhớ kỹ cái tên này.

"Lúc nãy ngươi thật to gan, lại dám hạ độc thủ với bản công chúa nhiều lần như vậy. Tội độc hại Hoàng thất này, ngươi gánh nổi tội danh này sao?" Nàng giả vờ hung ác nói.

"Xin hỏi, bây giờ công chúa còn sống không?" Thư Điện Hợp nghe vậy khẽ cau mày, cũng buông tay cầm cửa kia ra.

"Đương nhiên còn sống!" Tuyên Thành không hiểu nàng hỏi như vậy là có ý gì.

"Nếu công chúa vẫn còn sống, thân thể lại khỏe mạnh, vậy tội danh độc hại Hoàng thất kia...là từ đâu ra?" Thư Điện Hợp vừa nói vừa mở cửa ra, làm tư thế mời ra ngoài đối với Tuyên Thành.

Lẽ nào có lí này! Tuyên Thành bị nàng không biết ngượng nói như vậy liền tức giận không thôi, muốn đánh cũng đánh không lại, nói cũng nói không lại, xem ra mười tám cực hình của Đại Dư kia phải làm thôi.

Đám thị vệ đợi ở ngoài cửa đã lâu.

Chờ sau khi cửa viện đóng lại, Sài Long Uy kích động khó nhịn hỏi: "Công chúa, thế nào rồi? Thần y đồng ý rồi sao?" Tâm tình của hắn vào giờ khắc này giống như đám thị vệ vậy.

Tuyên Thành thành thật nói: "Thần y không đến kinh thành được." Sau đó liền chuyển đề tài: "Thế như đệ tử thân truyền của hắn sẽ cùng chúng ta trở về Hoàng cung cứu phụ hoàng."

Tinh thần của Sài Long Uy cùng đám thị vệ nhanh chóng vực dậy, vẻ mặt cũng bắt đầu tươi sáng, cuối cùng cũng xem như thành công phân nửa.

Tuyên Thành thấy bọn họ như vậy, sầu muộn trong lòng cũng lập tức quét sạch, không nhịn được mà đuôi long mày nhếch lên, trên đời này không có chuyện gì mà nàng không nắm được trong tay.

- --

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn Thư Điện Hợp đã rời giường.

Nàng làm hết công việc trong sân một lần, còn chuyện nấu thuốc cho Phùng Hoán Lâm, sau đó liền đúng giờ ra sân chờ đợi.

Đêm qua nàng đã muốn đến tìm Phùng Hoán Lâm, nhưng lúc đó hắn đã ngủ, nàng không đành lòng quấy rối. Nàng không muốn đi kinh thành, không muốn rời xa hắn. Sư phụ đối với nàng mà nói vừa như sư phụ mà lại như phụ thân, nàng đi rồi, vậy ai sẽ chăm sóc cho hắn đây?

Trong bóng tối lạnh lẽo, bóng lưng của nàng vô cùng đơn bạc, trong bóng đêm lại càng thêm cô độc.

Đến khi phía chân trời lộ ra một tia ánh sáng, Thư Điện Hợp không biết đã chờ bao lâu, vừa nghe thấy tiếng ho khan trong phòng, nàng liền biết sư phụ đã tỉnh, vội vã đem chén thuốc đã nguội vào.

Sư phụ của nàng ngày nào cũng sẽ tỉnh giấc vào lúc này. Sau khi đổ bệnh, tuy rằng giấc ngủ ngon hơn, nhưng thói quen nhiều năm này cũng chưa bao giờ thay đổi.

Thắp nến lên, hầu hạ Phùng Hoán Lâm uống thuốc xong, Thư Điện Hợp dâng khăn tay sạch lên cho hắn lau miệng.

Trong ánh nến yếu ớt, Phùng Hoán Lâm nhìn nàng muốn nói lại thôi, nhưng hắn cũng biết nàng muốn nói gì: "Không muốn đi kinh thành sao?"

Suy nghĩ trong lòng nàng là gì, hắn rõ ràng hơn hết thảy. Phùng Hoán Lâm biết nàng không muốn cách xa mình, thế như nàng sau này sớm muộn cũng phải độc lập một mình. Trước mắt lại có cơ hội tốt như vậy, sao lại không nắm lấy chứ?

"Vâng." Thư Điện Hợp trước nay chưa từng che giấu chuyện gì với Phùng Hoán Lâm.

"Bộ xương già này của sư phụ a, có cái gì để ngươi lo lắng đây?"

"Sư phụ ngậm đắng nuốt cay dưỡng dục nuôi lớn Điện Hợp, nhưng lúc sư phụ đang sinh bệnh, thời điểm cần người chăm sóc nhất, đồ nhi lại bất hiếu." Thư Điện Hợp nói.

Phùng Hoán Lâm từ ái nhìn nàng: "Đi kinh thành là mệnh của sư phụ, sao lại nói là bất hiếu?" Một cái chớp mắt, lúc trước nàng vẫn là một nữ hài buột một chỏm tóc trên đầu, bây giờ nàng đã là một nữ nhi trưởng thành, nhưng hắn đã già rồi. Năm tháng thật sự không tha một ai.

Phùng Hoán Lâm hiểu rõ sức khỏe của chính mình, hắn biết giới hạn của bản thân đã sắp đến, không sống được bao lâu nữa, bởi vậy càng không muốn làm lỡ Thư Điện Hợp...

***

Tác giả có lời muốn nói:

Mỗi một truyện đầu sẽ có một người tốt chết.

***HẾT***