Tu Tẫn Hoan

Quyển 1 - Chương 3: Ngất đi rồi mới cảm thấy đáng yêu

Là do lần đầu tiên giả trang làm đạo tặc, Tuyên Thành vô cùng chột dạ, bị một trận hù dọa này liền hoảng sợ đến không biết nên làm gì.

Lần đầu tiên thăm dò cứ như vậy mà thất bại.

Ngày thứ hai, Sài Long Uy đợi ở ngoài sân một đêm, nhưng cũng không thấy nàng trở về. Hắn cho rằng nàng đã xảy ra chuyện, suýt chút nữa đã dẫn theo bọn thị vệ tiến vào bên trong.

Đúng lúc này lại thấy Tuyên Thành không có chuyện gì từ trong lều của mình đi ra, y phục trên người cũng đã đổi mới. Chỉ có vành mắt của nàng đã biến thành màu đen, cũng thể hiện rõ tối qua nàng đã trải qua như thế nào.

Cả đám thị vệ chạy về phía nàng, Sài Long Uy cũng dùng ánh mắt quan sát trên dưới nàng một vòng, xác định không có vấn đề gì mới buông bỏ sự căng thẳng trong lòng xuống: "Công chúa, người không sao chứ?"

Theo lý mà nói, hắn đối với Tuyên Thành như vậy chính là bất kính, thế nhưng nếu nàng xảy ra chuyện gì, hắn sợ trở về sẽ chịu tội không nổi.

Nàng nháy mắt một cái, gương mặt vô tội hỏi: "Cái gì? Đêm qua đã xảy ra chuyện gì rồi sao?" Nàng có chết cũng không thừa nhận sự thất bại của mình đêm qua.

"..." Sài Long Uy im lặng một hồi: "Vậy...đêm qua công chúa ngủ rất ngon sao?"

"Rất ngon."

"..." Rất ngon vậy thì thôi.

Lại im lặng thêm một lúc.

Tình huống như vậy, Tuyên Thành đã sớm dự liệu.

Sau khi đã ra quyết định làm như vậy, sự lo lắng trong lòng nàng cũng giảm bớt. Chỉ mong trời mau tối, lại thăm dò thêm lần nữa. Sự tuân thủ lễ giáo cuối cùng trong đầu nàng, cuối cùng cũng đã bị nàng vứt bỏ.

Lần này nàng đã chuẩn bị kỹ càng hơn, quan sát kết cấu ngoài sân và cấu trúc tòa viện tham khảo một lần, đại khái nắm rõ trong lòng.

Cũng giống như đêm qua, Tuyên Thành chờ đến khi vừa qua canh ba, cảm thấy đám thị vệ ngoài sân đều đã ngủ say, nàng không chờ nổi nữa mà lập chức nhảy qua bức tường của tòa viện. Đương nhiên, lần này nàng đã tránh đi cái ao kia, còn dựa vào ánh sáng của mặt trăng mà chọn kỹ điểm đặt chân, miễn cho đừng phạm vào chỗ sai như đêm qua.

Chắc chắn đã nắm rõ tình hình cụ thể trong viện, nàng không trì hoãn thêm, liền dán chân vào tường, sờ soạng mà chạy vào trong viện. Như nàng dự liệu, vị thần y kia quả thực đang ở trong hậu viện.

Hậu viện của vị thần y kia tổng cộng có năm gian phòng, bao gồm hai gian sương phòng, một chính phòng và hai nhĩ phòng. Mà gian phòng ở phía Đông vừa vặn là sương phòng cạnh nơi Tuyên Thành đang đứng, hơn nữa còn đang sáng đèn.

Tính theo thân phận, vị thần y kia phải ở trong chính phòng, thế nhưng bây giờ lại còn có ai chưa ngủ đây? Nàng không bỏ được sự hiếu kỳ của mình, vì vậy mà chạy đến bên cạnh cửa sổ ở sương phòng phía Đông đó.

Ngón tay ẩm ướt dán lên cửa sổ giấy, trong chốc lát đã đâm thủng ra một cái lỗ nhỏ, sau đó nàng liền dán con mắt vào nhìn.

Chỉ thấy sau tấm bình phong trong phòng là một cái thúng, bên trong có nước nóng đang hừng hực hơi nóng, trên cái ghế bên cạnh cũng có mấy bộ y phục.

Tuyên Thành chớp mắt một cái, tầm mắt lướt qua một vòng trong phòng. Không có ai? Nàng chớp mắt một cái, chưa kịp nắm rõ tình huống.

"Ai?" Một tiếng quát lớn, tiếp theo là một chén trà không biết từ đâu mà bay tới.

Đầu Tuyên Thành đột nhiên nhếch một cái, chén trà chạm vào cửa sổ, xẹt qua bên tai của nàng, sau đó liền va nát ở cây cột phía sau. Nếu không phải lúc nãy nàng nhanh nhẹn, lúc này đã sớm vỡ đầu chảy máu.

Đây cũng quá tàn nhẫn đi, nàng còn chưa kịp chuẩn bị kỹ.

Tuyên Thành trợn tròn cặp mắt, nhìn mãnh vỡ trên mặt đất. Chỉ là sự tình còn chưa qua bao lâu, liền có một người từ trong phòng bước ra.

Tuyên Thành thấy tình thế không ổn, liền muốn chạy trốn. Thế nhưng chưa kịp chạy, người ngăn cửa vào ngày hôm trước đã chặn lại trước mặt nàng.

Thư Điện Hợp ngăn đường đi của Tuyên Thành, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bộ y phục dạ hành, lạnh lùng nói: "Ngươi là ai?" Vội vàng chạy ra, nàng chỉ mặc trung y màu trắng bên trong, bên ngoài choàng thêm một cái áo, đến tóc còn chưa kịp khô đã được cột lại, vừa ẩm vừa chảy nước. Tuy rằng không gọn gàng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khí chất của nàng.

Thấy người trước mắt không đáp, lại còn đánh một đòn đến trước mặt, Thư Điện Hợp nhanh chóng né sang một bên, sau đó lại dựa vào thế đó, chưởng lại một phát về phía đối phương. Hai chân Tuyên Thành đạp xuống một cái, vươn mình lên giữa không trung, nhảy đến phía sau Thư Điện Hợp. Hai người lui tới lui đi, trực tiếp đánh đấu với nhau.

Qua lại không tới mười chiêu, Tuyên Thành rõ ràng đã rơi xuống thế hạ phong. Biết mình đã sắp thua, không chịu để bản thân ăn thiệt thòi, liền tung người một cái tách khỏi Thư Điện Hợp, sau đó thủ ra tư thế phòng vệ.

"Tại hạ không muốn làm khó dễ ngươi, chỉ xin có thể diện kiến sư phụ ngươi một lần, gặp xong liền rời đi." Rõ ràng là nàng đánh không lại Thư Điện Hợp, nhưng lời nói ra lại như nàng đang buông tha.

Thư Điện Hợp hừ lạnh một tiếng: "Làm khách lại không vào từ cửa chính, còn có mặt mũi để gặp sư phụ ta sao?"

"Ngươi!" Tuyên Thành bị nàng nói mà nghẹn một lúc, vô cùng giận dữ. Nếu như nàng có thể thuận lợi vào bằng cửa chính, thì cần gì phải hao phí công sức vượt tường vào đây: "Sư phụ của ngươi mang danh là thần y, nhưng lại thấy chết không cứu. Lẽ nào...chỉ là hư danh thôi sao?"

"Hmm~" Cách nói chuyện này làm Thư Điện Hợp trực tiếp biết rõ thân phận của nàng. Nghe âm thanh, hẳn là nữ tử duy nhất trong đám nam nhân kia. Nàng không nghĩ tới, đối phương sẽ cố chấp như vậy, bị cự tuyệt lại không rời đi, ngược lại còn xông vào.

Biết rõ đối phương đánh không lại mình, tư thế của nàng cũng buông lỏng, hai tay chấp ở phía sau, sau đó lại đi đi lại lại trước mặt Tuyên Thành như đang tản bộ: "Không phải tại hạ đã nói rồi sao? Sư phụ tại hạ không đi xa nhà, hơn nữa cũng không cứu quan to, quý nhân."

Tuyên Thành thấy nàng hạ thấp âm thanh để nói chuyện của mình, ánh mắt còn thỉnh thoảng nhìn về phía chính phòng bên kia, giống như sợ sẽ đánh thức người nằm trong phòng.

Khụ một tiếng, nàng hắng giọng, hết sức nâng cao âm thanh của mình: "Ngươi nói thôi thì không tính, tại hạ đây nhất định phải gặp được sư phụ của ngươi, nếu không thì tại hạ liền..."

Tuyên Thành còn chưa kịp nói xong, mũi liền ngửi thấy mùi thảo dược nhàn nhạt, sau đó liền bị người bịt miệng lại.

Nàng kinh ngạc trợn mắt lên liếc nhìn người phía sau, rõ ràng vừa nãy còn đang ở trước mặt, chỉ mới trong nháy mắt đã đến phía sau nàng rồi. Nếu đối phương thật sự có sát ý, vậy thì cái mạng nhỏ này của nàng chắc chắn đã không còn.

Ngay lúc trong đầu đang vô cùng rối rắm, âm thanh trong trẻo từ phía sau truyền đến, lướt qua bên tai nàng, nói: "Người ta nói là sư phụ của chính ta, sao ngươi lại không tin?"

Một nam tử lại tới gần nàng như vậy, phụ hoàng và Thái tử hoàng huynh còn chưa từng tiếp xúc thân mật với nàng như vậy đây. "Tam cương ngũ thường" ý nghĩ nam nữ thụ thụ bất thân này luân phiên thay nhau hiện lên trong đầu Tuyên Thành, khiến cho nàng đứng đó nửa ngày cũng ấp a ấp úng không nói được câu hoàn chỉnh: "Bản...bản...bản..."

Lúc này, đúng lúc có ánh sáng hiện lên.

Giọng khàn khàn suy yếu của lão nhân từ trong chính phòng truyến tới: "Điện Hợp, bên ngoài có chuyện gì sao?" Sau khi nói xong còn ho khan vài tiếng.

"Không có chuyện gì, sư phụ, người cứ nghỉ ngơi cho tốt đi." Thư Điện Hợp nói dối không chớp mắt.

Nhân lúc nàng đang phân tâm, Tuyên Thành tàn nhẫn đạp một cước lên chân nàng, còn dùng lực ép thêm vài cái.

Thư Điện Hợp hí lên, cúi đầu liền thấy Tuyên Thành đang dương dương tự đắc mà trừng mắt nhìn mình.

Nàng lúc này phát hiện bản thân đã coi thường nữ tử trước mặt này, vì vậy liền nổi lên ý nghĩ đánh ngất người nọ. Nghĩ sao làm vậy, nàng hạ thủ xoay chưởng, đánh Tuyên Thành bất tỉnh.

Ngày hôm sau, ánh sáng mặt trời chiếu rọi cả vùng đất, vạn vật giống như được thức tỉnh. Trên cỏ có hơi nước, sau đó lại rơi xuống mặt đất. Một tiếng gà gáy lây tỉnh cả đám người, xa xa trong ngọn núi có vài làn khói bếp bóc lên.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, bên tai lại nghe được tiếng ngỗng kêu, Tuyên Thành liền giật mình mở to đôi mất hoảng loạn của mình ra. Vừa liếc mắt liền thấy ngối đình màu nâu trước mắt, xoay xoay nửa vòng, nàng lại nhắm mắt trở lại. Từ sau khi Hoàng thượng ngã bệnh, nàng cũng chưa từng ngủ sâu như thế.

Giữa lúc nàng đang muốn trở vào mộng đẹp, đột nhiên trong đầu nổi lên nghi vấn, chính nàng đang ở đâu đây?

Như bị người ta đổ cho một chậu nước lạnh, nàng phạch một cái liền tỉnh táo, vừa đứng dậy, hai tay cũng nhanh chóng sờ sờ trên người mình. Y phục trên người vẫn như tối hôm qua, không bị nhăn nheo, cũng không bị mất thứ gì, trên người thậm chí còn có chăn che nàng lại.

Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Ký ức tối hôm qua của nàng chính là vào lúc tiến vào tòa viện kia, chỉ đến lúc chính mình đạp lên chân của Thư Điện Hợp, sau đó phía sau gáy tê rần lên, sau đó...liền không có sau đó nữa.

Đúng, tên nam tử kia tên là Điện Hợp, nàng nghe sư phụ của hắn gọi hắn như thế.

Tuyên Thành thuận thế sờ sờ cái gáy của mình, vẫn còn hơi đau một chút. Xem ra là tên Điện Hợp kia nhân lúc nàng ngất đi mà đem trở về.

Trong thiên hạ này còn chưa có ai dám đối xử với nàng như vậy đây, mối thù này chính thức hình thành vậy.

Sài Long Uy thấy nàng vẫn như hôm qua, đi ra khỏi lều lại mang theo vẻ mặt đăm chiêu, hắn vẫy vẫy kêu thuộc hạ đem bữa sáng đến.

Ở bên ngoài không thể so với trong cung, không có ghế dựa êm ái, cũng không có cung nữ hầu hạ, không được thuận tiện. Tuyên Thành cũng không đòi hỏi, chỉ cần một mảnh vải lót, một cái bàn nhỏ, sau đó ngồi xuống dùng bữa sáng.

Tuyên Thành vừa ăn vừa hỏi: "Tối hôm qua, bản cung làm sao trở về vậy?" Nàng lớn như vậy, Thư Điện Hợp lại mang nàng trở về, chẳng lẽ không có ai phát hiện ra sao?

Sài Long Uy nghe vậy, trong lòng nổi lên nghi hoặc, chẳng lẽ không phải nàng tự trở về sao? Nhưng hắn cũng không dám hỏi ra miệng, cực kì hiểu chuyện mà quỳ xuống: "Xin công chúa giáng tội, ty chức không biết công chúa trở về khi nào." Không biết thì nói không biết, không cần phải tìm cớ.

"Tối hôm qua là ai gác đêm?"

Sài Long Uy gọi người gác đêm tối qua lại dò hỏi kết quả, nhưng vẫn như cũ không có chuyện gì, cũng không biết nàng trở về lúc nào.

Tuyên Thành khẽ cắn đầu muỗng, nói vậy khinh công của tên Thư Điện Hợp kia quả thật cao minh, còn vượt qua sức tưởng tượng của nàng. Khi tiến đến phía sau nàng, sau đó đem nàng trở về trong lều lại không gây ra chút động tĩnh nào, thật sự còn hơn cả đám cao thủ trong Hoàng cung.

Sài Long Uy không biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng thấy nàng vẫn chưa trách tội, nên hắn liền lớn gan hơn một chút, hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Đêm qua công chúa vào trong kia, có phát sinh chuyện gì sao?"

Nói đến đầy, lông mày Tuyên Thành liền nhíu lại thành một đoàn. Đêm qua, chỉ còn chút nữa nàng đã gặp được thần y rồi, nếu không có tên Thư Điện Hợp kia ngăn cản...Đồng thời lại xảy ra thêm vấn đề khác, mà vấn đề này còn là rào chắn khó khăn đối với nàng. Muốn gặp được thần y, thì nhất định phải qua được cửa ải của Thư Điện Hợp kia. Nhưng võ công hắn cao cường như vậy, lại biết dùng thảo dược, nàng chắc chắn không phải là đối thủ của người nọ, vậy nên làm gì đây?

Sài Long Uy muốn nói lại thôi, muốn khuyên nàng, nếu không được thì thôi, bây giờ nên trở về kinh thành...

"Đem kiếm ra đây." Tuyên Thành đột nhiên ra lệnh.

Sài Long Úy giao bội kiếm của chính mình ra, giao cho Tuyên Thành.

Nàng rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh kiếm phản phất dưới ánh mặt trời. Nàng không nói hai lời, liền đặt mũi kiếm lên cổ tay chính mình.

"Công chúa, người muốn làm gì?!" Sài Long Uy giật mình gọi một tiếng.

***HẾT***