Đại Đường Đệ Nhất Thái Tử

Chương 6

Tình cảnh trước mắt làm người ta không thể không tin Lý Thừa Càn nói, nhưng Trương Tiệp Dư trước sau cảm thấy việc này có điểm kỳ quặc. Bà hoài nghi nhìn về phía Lý Thừa Càn: “Tiểu lang quân nuôi diều hâu khi nào? Diều hâu này giống như còn chưa trưởng thành, là Tần Vương điện hạ bắt tới sao?”

A gia bắt? Lý Thừa Càn bĩu môi, mới không phải đâu. Nhưng cậu không phản bác, tự động xem nhẹ câu này. Rốt cuộc lai lịch của diều hâu cũng không rõ ràng, điểm này cậu không thể nói, cũng nói không được. Mấy năm nay cậu đã sớm thăm dò rõ ràng, phàm là đề cập đến hệ thống, mặc dù cậu có tâm nói cho người khác, cũng không mở miệng được. Hệ thống dường như có sức mạnh nào đó, cấm cậu để lộ bí mật.

Lý Thừa Càn không trực tiếp phản bác Trương Tiệp Dư, ngược lại xoay người giữ chặt ống tay áo Lý Uyên, ủy khuất nói: “Gia gia, sao ai cũng hỏi cháu nuôi diều hâu khi nào? Thừa Ngôn là như thế này, Trương Tiệp Dư cũng như vậy. Cháu nuôi diều hâu khi nào quan trọng sao? Mặc kệ là trước đây cháu nuôi, hay là gần đây nuôi, dù là hôm nay mới nuôi, nó cũng là của cháu, không phải sao?”

Trương Tiệp Dư bị nghẹn, vội vàng mở miệng giải thích: “Tiểu lang quân hiểu lầm rồi. Ta chỉ là tò mò, không có ý khác.”

Lý Thừa Càn nghiêng đầu, thần sắc mê mang: “Ý khác? Trương Tiệp Dư còn có khác ý tứ sao?”

Trương Tiệp Dư:…

Khóe miệng bà run rẩy, lúng túng nói: “Không…Không có.”

Lý Uyên cũng không vì sủng phi ăn mệt mà tức giận, ngược lại cười ha ha, từ ái mà sờ sờ đầu cháu trai: “Thừa Càn nói rất đúng. Diều hâu nếu là cháu nuôi, mặc kệ nuôi khi nào, đều là của cháu.”

Ánh mắt ông đảo qua diều hâu, này là con mà hôm nay ông cùng Thừa Càn nhìn thấy. Lúc ấy diều hâu không nghe lời Thừa Càn nói như vậy. Lý Uyên không phải là không có nghi ngờ, đều che giấu xuống dưới. Đây đã không phải lần đầu tiên, dê mới vừa sinh ở Thái Cực cung không phải cũng là như thế sao?

Còn có cà chua. Loại này ông chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy. Cũng từng phái người hỏi thăm qua, cả Trung Nguyên tính cả Nam Man phía bắc cũng chưa từng gặp qua vật ấy, cố tình Thừa Càn có thể trời xui đất khiến đạt được.

Trên người Thừa Càn giống như có số phận. Số phận… Lý Uyên bỗng nhiên lại nghĩ tới Viên thầy tướng năm đó nói.

“Hoàng gia gia cần phải giúp cháu chủ trì công đạo!”

Lý Thừa Càn nói đem suy nghĩ Lý Uyên kịp thời kéo lại.

“Gia gia, Thừa Ngôn tranh diều hâu với cháu, còn nói diều hâu là tứ thúc bắn, cùng cháu đoạt. Hắn không nói đạo lý.” Lý Thừa Càn lên án, ý đồ rõ ràng, không chút nào che giấu.

Tròng mắt Trương Tiệp Dư khẽ nhúc nhích, ôn nhu khuyên giải an ủi: “Tiểu lang quân, hai người là huynh đệ, hà tất vì một con tiểu súc sinh làm mất cảm tình?”