Lăng Nguyên làm vậy không chỉ là xử phạt Tư Đồ Không tuỳ tiện nhận đồ đệ mà còn vì muốn bảo vệ tiểu sư đệ.
Côn Luân tiên tông và Huyền Anh đạo quân bị mất mặt, ngoài mặt Lăng Nguyên có thể che chở Tư Đồ Không nhưng ai biết được sau lưng hắn đối phương có làm ra chuyện ám hại nào không.
Lăng Nguyên dù đã lâu không xuống núi nhưng cũng có nghe nói Huyền Anh đạo quân tu hành thuận buồm xuôi gió, vẫn luôn là thiên chi kiêu tử nên tính tình rất cao ngạo lạnh lùng, chỉ e kẻ này không phải người rộng rãi biết tha thứ cho người khác.
Trước khi Tư Đồ Không trở thành Nguyên Anh, Lăng Nguyên không dám để hắn tuỳ tiện đi xuống núi nữa.
Có thể nói Lăng Nguyên vì tiểu sư đệ mà lo lắng đến não lòng.
Tư Đồ Không vừa nghe đã thấy buồn rầu, hắn thích được tự do tự tại, sợ nhất là bị quy củ trói buộc, đừng nói ở lại Kiếm tông trăm năm, dù chỉ nửa tháng thôi hắn cũng không chịu nổi.
Một trong những quy củ do chưởng môn sư huynh định ra là không được uống rượu, dù Tư Đồ Không lén kêu đệ tử mang rượu đến cho mình thì lần nào cũng bị phát hiện và tịch thu.
Tư Đồ Không vừa định lên tiếng nói gì đó đã nghe chưởng môn sư huynh lãnh đạm nói:
“Về phần đứa bé kia, nếu ngươi sợ nàng đắc tội Côn Luân tiên tông sẽ không có đất dung thân thì chúng ta có thể để nàng sống ở thành trì dưới chân núi được Kiếm tông che chở, hoặc ta sẽ tự mình viết một phong thư để tiến cử nàng đến môn phái khác phù hợp hơn.”
Lăng Nguyên biết rõ tiểu sư đệ nhà hắn có ngộ tính và tư chất rất tốt, chỉ là quá nặng tình lại còn cố chấp.
Đổi lại là người khác, ai sẽ vì một đứa bé không quen biết mà đối địch với một tu sĩ Nguyên Anh và Côn Luân tiên tông? Nhưng Tư Đồ Không chính là người đã nhận định điều gì thì sẽ làm cho bằng được, tuyệt đối không hối hận.
Nhưng dù tiểu sư đệ của hắn có khuyết điểm thì sao? Cũng không cho phép người ngoài đến bắt nạt.
Lăng Nguyên nghe được tin tức từ đệ tử, chưa từng nghĩ đến việc xin lỗi Côn Luân tiên tông hay giao người ra. Thay vì giữ gìn mối quan hệ với Côn Luân tiên tông, hắn cảm thấy mặt mũi của tiểu sư đệ quan trọng hơn.
Vì để hoàn thành thiện ý của tiểu sư đệ, hắn đã nghĩ xong nên để tiểu cô nương kia sống ở đâu.
Nhưng khi nghe nhắc tới A Lạc, Tư Đồ Không càng sốt sắng hơn cả lúc nghe tin mình sẽ bị nhốt ở Kiếm tông trăm năm.
“Chưởng môn sư huynh, ta nhất định phải thu A Lạc làm đồ đệ.”
Bình thường Tư Đồ Không ở trước mặt sư huynh đều có bộ dạng tí tửng chọc cười, rất ít khi nghiêm túc đứng đắn như vậy. Lăng Nguyên hiểu rõ tính nết của tiểu sư đệ, lập tức biết lần này Tư Đồ Không nói thật lòng nên chân mày càng nhíu chặt hơn.
Hắn trầm giọng nói: “Sư đệ, ngươi cũng biết quy củ của tông môn rồi đó. Tổ sư môn phái chúng ta đã lập ra quy củ này từ khi mới sáng lập môn phái.”
“Hầy, quy củ là do người định mà, chẳng lẽ không thể sửa lại được sao?”
Dáng vẻ của Tư Đồ Không khiến Lăng Nguyên tức giận đến mức khoé mắt cũng giật giật.
“Hồ nháo! Quy củ của tông môn làm sao có thể nói sửa là sửa! Ta thấy ngươi nên về chép quy củ một ngàn lần đi để khắc sâu vào óc.”
Tư Đồ Không vô cùng nghiêm túc nói: “Chưởng môn sư huynh, ta không phải nói đùa đâu. Ta chưa từng thấy ai có thiên phú kiếm đạo mạnh như A Lạc. Không đúng, ngay cả Kiếm tông chúng ta mấy ngàn năm nay cũng không ai mạnh bằng nàng.”
Đây là lý do vì sao hai ngày trước Tư Đồ Không còn ngại phiền phức mà bây giờ đã kiên định đứng về phía A Lạc.
Trên đường trở về, hắn thừa dịp các đệ tử đi nghỉ ngơi để lén uống rượu. Lúc hắn thi triển mấy chiêu kiếm pháp vô tình bị A Lạc nhìn thấy, nàng cũng nhìn ra kiếm ý trong đó.