Đám người ra sức thuyết phục khuyên ngăn, ngay cả Lục Cảnh và các đệ tử Côn Luân Tiên Tông khác cũng có phần lo lắng, sợ tạo thành cục diện hai môn phái đối đầu.
Huyền Anh đạo quân thấy vậy thì không nói thêm gì nữa, hắn nhìn chằm chằm A Lạc rồi phất tay áo bỏ đi, chỉ bỏ lại một câu:
“Sau này ngươi đừng hối hận.”
. . .
Trận phong ba này rốt cuộc cũng hạ màn nhưng vẫn tạo ra tiếng vang không nhỏ. Chỉ chưa tới nửa ngày sự việc đã truyền đi khắp Bạch Ngọc thành, Huyền Anh đạo quân vì tranh đoạt một tên đồ đệ mà suýt tí nữa đã động thủ với Tư Đồ Không của Kiếm tông, còn khiến đệ tử Kiếm tông kết trận.
Đám người nghị luận ầm ĩ, không ngừng tìm hiểu xem rốt cuộc là người nào có tư chất tuyệt đỉnh khiến Huyền Anh đạo quân luôn luôn cao ngạo lại cứ nhất định đòi nhận nàng làm đồ đệ.
Nhưng kết quả điều tra lại khiến người người thất vọng, thì ra đó chỉ là một tiểu cô nương phàm nhân mà thôi, đã không có bối cảnh gì còn thêm tư chất kém cỏi, là phế linh căn tam hệ hỗn tạp mà thôi.
Với tiêu chuẩn nhập môn xưa nay của Côn Luân tiên tông thì tư chất này còn không đủ để làm đệ tử ngoại môn, chẳng biết tại sao Huyền Anh đạo quân lại coi trọng nàng, chính miệng thừa nhận muốn thu nàng làm đồ đệ.
Thế nhưng nàng còn không biết tốt xấu mà cự tuyệt Huyền Anh đạo quân, ngay cả Tư Đồ Không cũng tình nguyện đối kháng với Huyền Anh đạo quân để che chở tiểu cô nương này.
Tư Đồ Không xưa nay vốn là kẻ làm việc hoang đường, chuyện hôm nay tuy khiến mọi người khϊếp sợ nhưng chẳng ai thấy bất ngờ.
Hắn luôn làm việc tuỳ theo tâm trạng và sở thích, thấy chuyện bất bình là quyết không thoả hiệp, cái tính tình cứng đầu của hắn nổi danh khắp toàn bộ tu chân giới hơn tu vi và kiếm thuật của hắn nhiều.
Nhưng mà chưởng môn Kiếm tông chỉ có một sư đệ là Tư Đồ Không, chẳng những không quản thúc hắn mà còn bao che vô cùng.
Lần trước Tư Đồ Không gϊếŧ ma tu dẫn tới bị trọng thương suýt bỏ mạng, kết quả chưởng môn Kiếm tông vốn trăm năm không ra mặt bỗng một mình tiến vào hang ổ ma tu kia và tiêu diệt hàng trăm hàng ngàn đồ tử đồ tôn của gã, rõ ràng là muốn cho sư đệ được hả giận.
Chỉ là thái độ ngang ngược của Huyền Anh đạo quân khiến mọi người cảm thấy kỳ quái, có tu sĩ cảm thấy lạ bèn âm thầm nhớ kỹ việc này, về sau sẽ điều tra nguyên nhân.
Huyền Anh đạo quân được vinh danh là đệ nhất nhân ở tu chân giới, lại thêm Côn Luân tiên tông là tông môn đứng đầu nên thanh danh của hắn đè bẹp rất nhiều thiên tài ở các tông môn khác. Cho nên có rất nhiều người ngưỡng mộ hắn và ghen ghét oán hận hắn, trong số đó cũng có không ít người chú ý tới chuyện nhỏ này.
Về phần A Lạc thì hầu hết mọi người chế giễu nàng không hiểu chuyện khiến bản thân bỏ lỡ cơ duyên được làm đệ tử của Huyền Anh đạo quân, đủ loại tin đồn ác ý xuất hiện.
. . .
Đám đệ tử Kiếm tông ra ngoài một chuyến và nghe được những lời nghị luận này, người cầm đầu là Việt Tễ bèn dè dặt nói:
“Sư thúc, ta thấy chúng ta vẫn nên về Kiếm tông sớm thì hơn.”
Còn ở đây lâu chỉ sợ sẽ bị người ta ám hại. Tiểu sư thúc gây ra chuyện lớn như vậy, tốt nhất là trở về bẩm báo với chưởng môn. Có chưởng môn toạ trấn, Kiếm tông sẽ là nơi an toàn tuyệt đối.
Thật ra sau khi Huyền Anh đạo quân rời đi, đám đệ tử kết trận sau lưng Tư Đồ Không đều lặng lẽ thở phào một hơi. Nếu không phải tinh thần của kiếm tu là bất khuất kiên cường thì bọn họ đã chẳng dám rút kiếm trước mặt Huyền Anh đạo quân danh tiếng lẫy lừng.
Tư Đồ Không thì ngược lại, hắn còn âm thầm cảm thấy đáng tiếc vì chưa được giao thủ mấy chiêu với đệ nhất nhân tu chân giới nha.
Kiếm tu ấy mà, đã rút kiếm là không hối hận, không sợ sinh tử.