“Côn Luân tiên tông có tốt cũng không liên quan gì đến ta.”
A Lạc thản nhiên đáp rồi xoay người rời đi, tiến về một phía khác của quảng trường.
Đệ tử phụ trách kỳ kiểm tra lần hai thấy vậy cũng chỉ hơi nhíu mày mà không ngăn cản.
Lục Cảnh sư thúc chỉ dặn bọn hắn chú ý tới người này chứ không nói nếu người ta không chịu gia nhập tông môn thì nên làm gì.
Cố Ngọc Lung giậm chân. Tình huống bất ngờ này khiến nàng ta không kịp chuẩn bị, đầu óc trống rỗng không nghĩ ra được biện pháp nào tốt.
Lại thêm đệ tử Côn Luân tiên tông liên tục thúc giục nên nàng ta đành đi vào Huyền Thuỷ Cảnh để tiến hành kiểm tra.
Thoát khỏi sự đeo bám của Cố Ngọc Lung, hành trình tuyển chọn tông môn của A Lạc trở lại bình thường.
Ngày hôm qua không phải ai cũng nhìn thấy chuyện đã xảy ra nên khi A Lạc đi dạo chỗ này chỗ kia cũng không khiến người khác chú ý.
Ký ức của Ninh Tư hầu hết đều có liên quan đến Côn Luân tiên tông. Bởi vì tu vi thấp nên nàng rất hiếm khi ra ngoài lịch luyện, cũng chẳng có bao nhiêu kiến thức về các tông môn khác, e là còn không có nhiều kiến thức bằng cuốn sổ tay tu chân giới hôm trước A Lạc xem.
A Lạc không vội vàng nghĩ xem mình sẽ bái nhập vào tông môn nào. Khi còn ở Thiên Giới nàng cũng không có sư phụ hay tông môn gì mà vẫn có thể tự tìm tòi thành tiên đó thôi.
Ngược lại, hệ thống rất chú ý tới vấn đề này, nó liên tục phân tích cho A Lạc nghe các loại ưu điểm và khuyết điểm của từng tông môn.
Bây giờ nó cũng không ủng hộ việc túc chủ gia nhập Côn Luân tiên tông nữa.
Những người kia dù tỏ ra tốt đẹp nhưng đều là hư tình giả ý, đối với túc chủ ngây thơ trong sáng của nó có khi đó lại là tai hoạ. Với năng lực của túc chủ thì dù tiến vào tông môn nào cũng có thể sống rất tốt nha.
Mà việc này cũng có thể ngăn ngừa Huyền Anh đạo quân và Ninh Yểu Yểu làm hại nàng, coi như miễn cưỡng có thể hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ.
A Lạc dừng chân trước tấm bảng tuyển chọn đệ tử của một tông môn nọ, nơi này vắng vẻ hơn hẳn những tông môn khác.
Thật ra ngoại hình của A Lạc lúc này cũng không tệ, không đến mức lung linh động lòng người nhưng cũng là thanh tú đáng yêu, thế là vị đệ tử Kiếm Tông ngồi trước mặt nàng cười híp mắt nói:
“Tiểu muội muội, ngươi đi nhầm hướng rồi. Phi Tiên Các và Tử Đan Tông ở bên kia kìa.” Vừa nói hắn vừa cầm bút chỉ về phía đối diện.
Đây là hai tông môn chuyên nhận nữ đệ tử.
“Ta đã đi ngang qua đó rồi, đây là nơi cuối cùng.” A Lạc nghiêm túc đáp, thể hiện rõ nàng không phải là dân mù đường.
Đệ tử Kiếm Tông lộ vẻ kinh ngạc, sau đó gật đầu như thể đã hiểu ra cái gì.
Có lẽ là tiểu cô nương này có tư chất không tốt nên bị những tông môn kia từ chối gia nhập rồi.
Nghĩ tới khi mình bái nhập vào Kiếm Tông, tiểu muội nhà mình cũng tầm tuổi này thì đáy lòng hắn không khỏi trở nên mềm mại.
“Ngày mốt sẽ có thêm mấy tông môn nhỏ đến tuyển đệ tử, ngươi có thể thử xem.”
Đại hội tuyển chọn đệ tử có một số quy tắc ngầm, chẳng hạn như ba ngày đầu tiên là do bảy tông môn mạnh nhất chủ trì, những ngày sau đó mới đến phiên các tông môn hạng hai hạng ba khác tuyển chọn đệ tử.
Dù không so được với đại môn phái như Côn Luân Tiên Tông hay Phi Tiên Các thì vào được tiên môn cũng là may mắn rồi.
Vị đệ tử Kiếm Tông mặc áo xanh lại ôn hoà giải thích thêm một câu:
“Kiếm Tông chúng ta không nhận nữ đệ tử.”
Nói ra điều này, trong lòng hắn cũng có chút tiếc nuổi.
Đệ tử Kiếm Tông đương nhiên sẽ là kiếm tu. Mà từ khi lập phái thì tông môn bọn hắn cũng chỉ thu nhận nam đệ tử mà thôi.
Quy củ này kéo dài suốt bao năm nay, dù là đại nạn năm trăm năm trước khiến Kiếm Tông chỉ còn thưa thớt người cũng nhất quyết không chịu phá vỡ quy củ này.