Bổn Phận Của Thế Thân

Chương 17: Cứ cho là tôi xui xẻo đi

Chu Tiểu Nặc cuối cùng sau thời gian đi công tác đã trở lại rồi, dắt bạn gái dẹp đường về nước, không phụ sự mong đợi của mọi người lại leo lên hot search.

"Tiểu hài tử, bên này!" Chu Tiểu Nặc bắt chéo hai chân thon dài, biếng nhác nhìn người mới vào cửa chào hỏi.

Cố Chỉ tháo xuống khẩu trang, đối với bartender yêu một ly rượu, sau đó lập tức đi tới hướng Chu Tiểu Nặc.

Nơi này là quán bar tư nhân, không có hẹn trước hoặc thẻ hội viên không thể theo vào.

Chu Tiểu Nặc có cổ phần ở đây cho nên có thể tính như một nửa lão bản, cho nên bọn họ gặp nhau vô cùng nhẹ nhàng.

Cố Chỉ kêu: "Chị."

Chu Tiểu Nặc đem hộp quà nho nhỏ trên bàn đẩy đến trước mặt cậu: "Quà của cậu, nhìn xem có thích không?"

Cố Chỉ ngồi xuống bóc hộp quà.

Một đôi nút tay áo màu đen màu xanh đậm, nằm ở trên vải nhung, vô cùng tinh xảo, vừa thấy là biết giá cả khá xa xỉ.

Cậu cầm lên đeo một chút lên người, không quá nửa phút, liền thật cẩn thận cất lại.

"Thích, cảm ơn chị."

Chu Tiểu Nặc nhấp một ngụm rượu, ngón tay ở trên đầu gối gõ gõ, "Cẩu đồ vật đâu? Như nào không có tới?"

Cố Chỉ thu hồi hộp quà, rũ rũ mắt cười cười nói: "Không biết, anh ấy gần đây rất vội."

Cậu thật sự không biết.

Sau khi cậu nói xong câu nói kia, Thương Diệc Trụ mắt to trừng mắt nhỏ, giằng co mười mấy phút, cuối cùng không có lưu lại lời, đứng dậy ra cửa.

"Hắn vội cái rắm." Chu Tiểu Nặc trợn trắng mắt, "Cậu lại cùng hắn cãi nhau?"

"Không đúng." Nàng sửa lại, "Hắn lại bắt nạt cậu?"

"Không có." Cố Chỉ lắc lắc đầu.

Chu Tiểu Nặc: "Hừ, dù hắn có khi dễ cậu, cậu cũng sẽ không có nói với chị." Nàng nhìn ra bên ngoài, đứng dậy nói: "Mấy ngày nữa là tới sinh nhật của lão bà chị, chúng ta đi ăn một bữa với nhau, đến lúc đấy chị sẽ gửi địa chỉ cho cậu."

Nàng nhìn Cố Chỉ gật gật đầu, chỉ chỉ ra bên ngoài tỏ vẻ có người đang đợi nàng, cầm lên túi xách tinh xảo đi ra ngoài, "Đi đây a."

Cố Chỉ hướng nàng phất phất tay, một nữ nhân mặc âu phục màu trắng, thân hình thẳng tắp đứng đợi ngoài cửa, trên mặt không có một chút biểu tình nào, nhưng nhìn thấy Chu Tiểu Nặc đi ra biểu tình ngay lập tức mềm mại xuống.

~ ~ ~ ~ ~ ~

Chạng vạng, Trần Trục gửi tới một phần kịch bản, để cậu chuẩn bị trước, tuần sau đi thử diễn.

Cố Chỉ mở ra, vừa thấy thế nhưng chính là bộ phim văn nghệ trong miệng Tần Úy.

Cậu vô cùng kinh hỉ, không quên gửi Trần Trục lời cảm ơn.

Trần Trục một lúc lâu mới trả lời cậu.

[Trần Trục: Công lao này tôi không dám nhận, muốn cảm ơn thì nói với tiểu thiếu gia đi.]

Đằng sau còn có mấy biểu tình cười xấu xa.

......là anh ấy sao?

Cố Chỉ ngẩn người.

Cậu hơi cương cứng tay click mở ra khung WeChat của Thương Diệc Trụ, không một tin tức, từ khi cậu đổi điện thoại chưa từng nhắn cho hắn một tin nào cả.

Trong lòng tràn ngập tư vị không nói nên lời.

Cậu do dự nửa ngày, bắt đầu thong thả gõ chữ.

[Cố Chỉ: Cảm ơn anh đã cho em cơ hội.]

Cố Chỉ không trông cậy Thương Diệc Trụ sẽ trở lời ngay lập tức, buông điền thoại xuống đi vào bếp tìm đồ ăn bỏ bụng.

Cậu lười biếng ngồi xuống ghế treo làm bằng mây được tạo hình như cái l*иg chim được đặt sát bên cửa sổ sát đất, Cố Chỉ bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng tìm trong danh sách bạn bè trên WeChat tìm nick có ảnh đại diện chân dung đen trắng, ngón tay gõ gõ gửi đi một tin nhắn.

Người này tên Uông Trình, là mấy nắm trước Cố Chỉ cơ duyên xảo hợp quen biết hắn, Uông Trình chức nghiệp là phóng viên giải trí, nghề phụ là paparazzi, ngẫu nhiên còn khiêm luôn chức account marketing một chút.

Cố Chỉ cung cấp một ít tin tức Uông Trình muốn, Uông Trình phụ trách giúp cậu phát nội dung marketing tạo nhiệt một chút.

Hai người thường hợp tác, quan hệ không tồi, còn có thể cùng với nhau uống ly rượu.

Uông Trình thật mau trực tiếp gọi lại cho cậu.

"Ảnh chụp trước đừng có phát." Cố Chỉ nói vào thẳng vấn đề.

"Ân? Vì cái gì?"

"Bối cảnh Đường Sương Sinh cậu đã từng điều tra qua chưa?

"Không a," Uông Trình cười bỡn cợt nói, "Tôi chỉ phụ trách viết bài."

Cố Chỉ nhíu mày: "Bối cảnh của cậu ta không đơn giản, ảnh chụp phát ra cũng không nhất định hữu dụng."

Cố Chỉ đã tính toán tốt, đem ảnh chụp Đường Sương Sinh tát cậu chia cho account marketing đăng bài, tạo ra một làn sóng. Nhưng nếu Đường Sương Sinh đúng như lời nói của Tống Ngọc, nếu cậu có động tác này đối với Đường Sương Sinh gãi ngứa cũng không bằng.

Đến cuối cùng lại tốn công vô ích, còn khiến mình rước lấy một thân phiền phức.

Đầu điện thoại bên kia truyền đến một tiếng huýt sáo: "Sợ cái gì, tôi để bảy tám thuộc hạ account marketing của tôi cùng lúc phát ra, cho cậu ta biết thế nào là bạo lực mạng."

"Được rồi, tôi sợ cậu bị khởi tố." Cố Chỉ hơi cong khóe miệng, "Chuyện này trước cứ ngừng ở đây."

"Vậy cậu chịu một cái tát không phải ăn thiệt sao?"

Cố Chỉ nhún nhún vai: "Cứ cho là tôi xui xẻo đi."

"Được rồi."

"Đúng rồi. Cậu có thể giúp tôi tra một việc không?"

"Tra cái gì?"

"Là ai đã từng đắc tội qua Đường Sương Sinh."

Uông Trình cười chế nhạo: "Cái này cần phải tra sao? Cậu không đủ đắc tội cậu ta sao?"

".....Trừ tôi ra."

"Được, tôi trước cho người tìm hiểu xem, nhưng cũng không nhất định điều tra ra cái gì đâu a."

"Hảo, cảm ơn cậu. Hôm nào rảnh mời cậu đi uống rượu."

Uông Trình dở giọng lưu manh: "Không cần, chỉ cần cậu cho tôi một chút tin tức về Thương Diệc Trụ là được, tôi liền quỳ xuống cảm ơn cậu!"

Ở trong giới, Uông Trình là một trong số ít người biết quan hệ của cậu và Thương Diệc Trụ, thường thường dụ dỗ Cố Chỉ cung cấp cho một ít tin tức.

Cố Chỉ cười mắng: "Cút đi, không cho."