Nam Sinh Xinh Đẹp Trở Thành Đồ Chơi Của Toàn Trường

Quyển 3 - Chương 1

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi."

Thẩm Trừng nói với học sinh dưới đài, sau đó bắt đầu dọn dẹp sách trên bàn giáo viên.

Thẩm Trừng mặc một thân âu phục, làm nổi bật lên dáng người eo thon chân dài miên man, cậu đã trở thành giảng viên sớm cởi bỏ đi vẻ ngây ngô, lại càng thêm quyến rũ.

Các sinh viên bắt đầu thì thầm.

"Giáo sư Thẩm thật sự có sức hấp dẫn..."

"Tôi đến lớp chính là vì giáo sư Thẩm đấy..."

Đây là khóa học duy nhất trong học viện có số lượng người đến đủ nhất, không chỉ học sinh sẽ không vắng mặt, thậm chí còn có không ít sinh viên của các học viện khác nghe danh mà đến."

"May mà đến sớm, không làm hết chỗ rồi..."

Mấy nam sinh ngồi ở hàng ghế đầu đang nói chuyện, từ lần nhìn thấy Thẩm Trừng ở trường, bọn họ đã bị vị giảng viên trẻ tuổi lại mê người này hấp dẫn.

Nhìn thấy Thẩm Trừng chuẩn bị rời đi, bọn họ vội vàng đuổi theo nói muốn hỏi vài câu.

"Thầy Thẩm... Chúng em vẫn có một số chỗ chưa hiểu..."

Thẩm Trừng lại bỏ sách giáo khoa xuống, cậu nhìn mấy bạn nam trước mặt, sau đó mỉm cười.

"Hình như các em không phải học sinh của thầy đúng không, thấy các em hơi lạ."

Các nam sinh bị nụ cười của Thẩm Trừng làm cho si mê, tâm thần nhộn nhạo, nói chuyện cũng lắp bắp.

"Ờm... Cái đó, không phải... tụi em..."

Thẩm Trừng nhìn ra sự căng thẳng của bọn họ, "Học tập chăm chỉ là rất tốt, quả thật nên học thêm chút kiến thức. ”

Nghe được giọng nói dịu dàng của Thẩm Trừng, các nam sinh đều đỏ mặt.

Giáo sư Thẩm thật dịu dàng...

Mặc dù đứng trước mặt họ là một người đàn ông, nhưng cũng làm cho trái tim họ đập nhộn nhạo.

"Mà các em muốn hỏi gì đấy?"

Thẩm Trừng nhìn bọn họ nói.

Nhưng những nam sinh này vốn là vì nhìn thấy Thẩm Trừng mới tới, vừa rồi lên lớp chỉ lo nhìn cậu, cả tiết cũng không nghe được cái gì, bây giờ sao mà hỏi được.

Lúc này, Thẩm Trừng ngẩng đầu nhìn thấy người đứng ngoài cửa.

Cậu nói với vẻ xin lỗi: "Có người đến tìm thầy rồi, chắc là câu hỏi của các em thầy sẽ giải đáp sau nha, ok không?"

Sao các nam sinh có thể từ chối được.

"Thầy Thẩm được hoan nghênh quá nhỉ."

Thư Thanh Duật nhíu mày, nhìn về phía mấy nam sinh còn đang mê hoa si kia.

Thẩm Trừng cười nhưng không nói gì, đi theo Thư Thanh Duật ra ngoài.

"Sao thầy Thư có thời gian đến đây thế?"

Trong đám người, Thư Thanh Duật lặng lẽ cạo một cái vào lòng bàn tay Thẩm Trừng.

"Nếu tôi không đến, không biết thầy Thẩm lại muốn câu dẫn thêm bao nhiêu người nữa đây."

Thẩm Trừng nhìn Thư Thanh Duật, cười như không cười.

"Không phải luôn như vậy sao?"

Hiện tại Thẩm Trừng sớm đã không còn ngây ngô lại khϊếp sợ như lúc trước nữa, cậu vẫn được người si mê như trước, nhưng lại học được cách hưởng thụ cảm giác này.

Thư Thanh Duật nhìn thấy sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ tràn đầy trong ánh mắt của Thẩm Trừng.

Thư Thanh Duật buồn bực cười vài tiếng, nhịn đến run lên, ánh mắt nhìn Thẩm Trừng lại thay đổi.

"Đi theo tôi, có chuẩn bị quà cho thầy đây."

Hai giáo viên trong trường đã tổ chức một cuộc họp riêng trong phòng lưu trữ tối tăm.

Thư Thanh Duật quỳ trên mặt đất, nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng.

Thẩm Trừng ngồi trên bàn bỏ hoang, ngón tay luồn vào tóc Thư Thanh Duật, trên mặt hiện ra màu đỏ mỏng.

Không gian chật hẹp chỉ còn lại tiếng thở dốc.

Thẩm Trừng buông tay túm tóc Thư Thanh Duật ra, nhẹ nhàng vỗ vài cái lên mặt anh.

"Anh thích ở đây à?"

Thư Thanh Duật đứng lên, nâng mặt Thẩm Trừng muốn hôn cậu, bị Thẩm Trừng né tránh.

Thẩm Trừng không thích những gì anh vừa mới nói với mình.

"Lúc trước ở chỗ này luôn đυ. em đến tiểu ra mà bảo bối.."

Đó là sự thật.

Thẩm Trừng liếc nhìn Thư Thanh Duật, "Bọn họ cũng thích ở chỗ này. ”

Khi còn đi học, cậu luôn bị những người khác nhau kéo vào đây, nơi này giống như trở thành cơ sở tìиɧ ɖu͙© bí mật gì đó.

Thư Thanh Duật bị lời nói của Thẩm Trừng làm cho sặc một cái, ngược lại cũng không nói gì.