Nam Sinh Xinh Đẹp Trở Thành Đồ Chơi Của Toàn Trường

Quyển 2 - Chương 1

"Xin chào tất cả mọi người ... Tôi, tôi là Thẩm Trừng..."

Trong phòng họp, vị ứng cử viên có tên là "Thẩm Trừng" hình như vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, ngay cả nói chuyện cũng là vấp váp, giọng điệu run rấy đáng yêu.

Ngồi hai bên chiếc bàn dài là những người phỏng vấn tranh cử vị trí hội trưởng hội học sinh, hầu hết đều là đàn anh, đàn chị, người ngồi giữa chính là hội trưởng hội học sinh ở khóa trước – Nhậm Trạch.

Thẩm Trừng nhìn nhiều người trước mặt như vậy, môi bắt đầu trắng bệch, ngón tay cũng không tự giác túm lấy áo sơ mi trên người, siết mạnh đến mức mấy đầu ngón tay cũng trắng bệch ra.

Cậu không đến để tranh cử.

Nhưng Thẩm Trừng không biết vì sao mẫu báo danh của mình lại nộp lên.

Đứng trên đài, Thẩm Trừng căng thẳng nuốt nước miếng, suýt chút quên thở.

"Thẩm Trừng?"

Nhậm Trạch cầm trong tay tờ báo danh của Thẩm Trừng, hắn lại nhìn Thẩm Trừng một chút, không nhịn được cười khẽ.

"Cậu có thể giới thiệu một chút về bản thân cho chúng tôi nghe được không..."

Nhậm Trạch không đưa tờ đăng ký trong tay cho người khác như trước, mà lật nó lại và đặt lên bàn.

Ánh mắt Nhậm Trạch dừng trên người Thẩm Trừng.

"Nói cho chúng tôi biết lý do tại sao cậu lại tranh cử cho chức vị hội trưởng hội học sinh đây."

Thẩm Trừng không biết trên tờ báo danh kia viết cái gì, đối mặt với ánh mắt mỉm cười của Nhậm Trạch, Thẩm Trừng chỉ cảm thấy trong lòng cuống hết cả lên.

"Tôi... Tôi..."

Các đàn anh và đàn chị khác phụ trách phỏng vấn đều bắt đầu xì xào bàn tán.

Không có ác ý gì, chỉ là rất ít khi nhìn thấy học sinh nào sợ đám đông mà còn đến tranh cử như vậy.

Giống như một con thỏ, làm sao mà làm hội trưởng được đây.

"Đừng căng thẳng quá."

Nhậm Trạch vẫn nhìn Thẩm Trừng, từ bàn tay hơi run rẩy đến khuôn mặt thanh tú nhưng tái nhợt của cậu.

Thật đáng thương...

Chắc là sợ lắm...

Thẩm Trừng tránh đi ánh nhìn của nhậm Trạch, lúc nói chuyện, giọng của cậu rất nhỏ.

"Tôi không đến đây để tranh cử... Tôi không có nộp cái này..."

"Mẫu đơn đăng ký đó... Tôi cũng không biết tại sao nó lại..."

Thẩm Trừng nói lộn xộn, vẫn không làm cho người ta hiểu được ý của cậu là gì.

Môi Nhậm Trạch nhếch lên, hai tay đan chéo lên bàn.

"Ý cậu là cậu không có ý định tranh cử, phải không?"

Thẩm Trừng cảm kích nhìn Nhậm Trạch, bối rối gật đầu,"Ừm... Phải..."

"Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra cả..."

Có lẽ do quá căng thẳng, Thẩm Trừng cắn môi của mình làm cho nó đỏ lên.

Cậu không chú ý tới hứng thú trong mắt Nhậm Trạch, chỉ vội vàng giải thích.

Lúc nói chuyện, miệng Thẩm Trừng mấp máy, đầu lưỡi đỏ tươi bên trong có vẻ cực kỳ luống cuống, dẫn đến những lời nói ra cũng lắp bắp.

Dáng vẻ này của Thẩm Trừng, tất nhiên không chỉ một mình Nhậm Trạch chú ý tới.

Những học trưởng mặc âu phục màu đen giả vờ giả tạo, làm ra một dáng vẻ nghiêm túc, kỳ thật đã sớm nhìn Thẩm Trừng từ trên xuống dưới rồi.

So với ứng cử viên trước đó, biểu hiện của Thẩm Trừng đương nhiên là rất tệ.

Nhưng những học trưởng đều không muốn kết thúc phỏng vấn, cho dù là sau khi biết Thẩm Trừng cũng không muốn tranh cử, từng người một vẫn đặt câu hỏi cho Thẩm Trừng.

Nhậm Trạch nhìn thoáng qua mấy vị học trưởng nhiệt tình đó, nhưng cũng không ngăn cản.

Hôm đó sau khi trở về, Thẩm Trừng nhận được một lời mời kết bạn.

[Xin chào, tôi là Nhậm Trạch.]

Thẩm Trừng nhớ ra đây là hội trưởng học sinh khóa trước.

Không nghĩ nhiều, Thẩm Trừng nhanh chóng đồng ý lời mời kết bạn của Nhậm Trạch.

Qua vài phút, Thẩm Trừng nhìn thấy một tấm ảnh Nhậm Trạch gửi tới.

Đó là mẫu đăng ký của cậu.

"Tôi rất ái mộ Hội trưởng Nhậm Trạch..."

Cột lý do tranh cử được viết dày đặc, điều này hoàn toàn không giống như một mẫu báo danh, giống như... là một bức thư tình vậy...

"Cộc cộc cộc..."

Trình Hoài gõ cửa văn phòng hội sinh viên.

Hắn vừa mới biết được tin Thẩm Trừng nhậm chức hội trưởng học sinh đã vội vàng chạy tới.