Tây Giang Dưới Ánh Trăng

Chương 3: Dạy

Ngày hôm sau, Kỳ Diễn An đang bực bội mặc quần áo. Nha hoàn Tử Trúc đẩy cửa sổ ra, kinh hỉ nói: "Tiểu thiếu gia, ngài xem! Sao lại có một cành hoa ở cửa sổ này? Chẳng trách thơm vậy.”

Kỳ Diễn An từ xa nhìn lướt qua, chỉ nghĩ là bị gió thổi tới, không suy nghĩ kỹ cũng không để ý: "Ngươi cảm thấy đẹp thì giữ đi.”

Không bao lâu sau, Kỳ Diễn An ngẫm nghĩ kỹ mới nhận ra có điều không ổn, gió gì lại khéo léo thổi cành hoa đến trước cửa sổ mình như vậy? Hắn bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng nói: "Tử Trúc, trả lại hoa cho ta!”

Thật trùng hợp, Tử Trúc vừa hay hái một bông hoa trên nhành hoa kim ngân, ghim bông hoa đẹp nhất lên tóc nàng.

Kỳ Diễn An hít một hơi khí lạnh: "... Ngươi ngươi ngươi ngươi! Ngươi làm gì đấy? Ngay cả hoa kim ngân cũng cài trên tóc!”

Tử Trúc không hiểu sao lại bị giáo huấn một trận, vừa buồn bực vừa không vui: "Thiếu gia vừa rồi nói ta có thể tự mình giữ lấy, chớp mắt đã thay đổi chủ ý. Người ta nói quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, mà mặt ngài thì thay đổi còn nhanh hơn mặt trời lúc sáng sớm!”

"Ngươi mà ăn nói khéo léo thì ai dám chọc ngươi?" Kỳ Diễn An lấy hoa kim ngân trên tóc nàng xuống, "Ta đổi ý đấy, hoa này để dưới cửa sổ của ta thì chính là cho ta!"

Tử Trúc bĩu môi, làm khẩu hình với Kỳ Diễn An "Keo kiệt". Kỳ Diễn An tay trái nghiên cứu cành, tay phải nghiên cứu hoa, ngay cả mí mắt cũng không nâng lên. Tử Trúc nhỏ giọng nói thầm: "Nãy không thèm để ý chút nào, giờ thì lại coi như bảo bối.”

Không bao lâu sau, Kỳ Sóc xách hộp thức ăn đi vào phòng, nhìn thấy Kỳ Diễn An đang cầm nhành hoa kim ngân trong tay, hai mắt lóe lên sáng ngời, lập tức ngượng ngùng cúi đầu cong khóe miệng, nở một nụ cười ngắn ngủi.

Kỳ Diễn giả bộ ho khan hai tiếng: " Hoa kim ngân quả thật không tệ, thanh nhiệt hạ sốt, vừa hay có lấy đóa hoa này ngâm nước."

Kỳ Sóc không nói gì, chỉ cúi đầu mím môi cười. Cũng không bỏ việc, lấy đồ ăn từ trong hộp ra, sau đó xoay người muốn đi.

Kỳ Diễn An gọi cậu lại: "Sao ngươi lại đi nữa? Ngồi xuống ăn bánh củ cải đi."

Kỳ Sóc lập tức dừng lại, ánh mắt lóe lên, bộ dáng muốn nói lại thôi. Ngón tay nắm chặt vạt áo, thế nào cũng không chịu ngồi xuống.

Kỳ Diễn An mời: "Ngươi lại đây ngồi mau!"

Kỳ Sóc ấp úng nói: "Ta đã nói với Dương bà bà. Thiếu gia không thích củ cải, cho nên ta muốn thay thế bằng thứ mà thiếu gia thích …... Dương bà bà nói..."

Kỳ Diễn An lúc này hiểu ra. Hắn đương nhiên không phải không thích ăn bánh củ cải, chỉ là thấy Kỳ Sóc gầy gò nên muốn cậu ăn nhiều một chút, nhìn cậu ăn mà cũng vui lây mới thuận miệng nói dối, không ngờ lại bị lộ tẩy nhanh như vậy.

Bị vạch trần, mặt Kỳ Diễn An đỏ bừng. Nhưng hắn đã tìm một đống lý do thoái thác cho mình rồi: "Hôm qua ta không muốn ăn, hôm nay cũng không muốn ăn, nhưng ta muốn nhìn thấy ngươi ăn. Đến đây ngồi xuống đi."

Kỳ Sóc không từ chối được, đành phải đi qua ngồi xuống. Kỳ Diễn An thấy cậu ăn không ngon lắm, giống như đang trộm đồ ăn, nhai mà như nhai sáp, hắn suy tư một chút đại khái biết được là chuyện gì xảy ra. Hắn nghĩ, lúc mới gặp Kỳ Sóc giống như một con chó con đi lạc, trông mà thương làm sao. Giờ thì như một chú cún con sợ làm điều gì sai sẽ bị chủ đuổi ra khỏi nhà. Cẩn thận tới mức khiến người ta đau lòng.

"Đợi lát nữa ngươi ăn xong thay ta mài mực đi. Chuyện này ngươi phải ăn ngon rồi mới có sức mà làm.”

Kỳ Sóc mở to hai mắt, một lúc sau mới cụp mắt xuống, có chút chán nản nói: "Ta... Ta không…"

Kỳ Diễn An nở nụ cười: "Cái này không có chi mà khó, ta sẽ dạy ngươi. Lát nữa phải làm việc thay ta, giờ ngươi cứ ăn đi, đợi lát nữa kêu khổ kêu mệt ta cũng không tha cho ngươi đâu."

Kỳ Sóc lắc đầu, giọng nói nhỏ nhưng thập phần kiên định: "Ta sẽ không đâu!”

Mài mực cũng không phải chuyện phức tạp gì, dạy Kỳ Sóc chốc lát thôi cậu đã biết làm. Như thể cậu đang muốn chứng minh sự hữu dụng của mình, thẳng đến khi bị Kỳ Diễn An kêu ngừng Kỳ Sóc mới dừng tay. Kỳ Diễn An nói: "Dùng bao nhiêu mài bấy nhiêu, đợi lát nữa khi ta dùng tiếp ngươi lại mài là được. Tới kia ngồi nghỉ ngơi một lát đi, ta muốn dùng sẽ sai ngươi.”

Kỳ Diễn An viết từng nét một không dám chậm trễ, ngày mai Nhan tiên sinh đến phủ nhất định là muốn kiểm tra xem hắn luyện chữ như thế nào, học thuộc sách hay chưa. Mấy ngày trước không ít lần ra ngoài đi dạo đã trễ nải việc học, hôm nay phải chép sách tới đau tay đây. Nhan tiên sinh nghiêm khắc, còn xảo quyệt. Nếu bị người nhận định là thái độ không nghiêm túc, Nhan tiên sinh biết mẫu thân mềm lòng không đành lòng trách móc mình, tất sẽ đợi đến vài ngày phụ thân trở về, đến chỗ phụ thân tố cáo mình. Phụ thân đối đãi với thân thích bằng hữu, còn có hạ nhân trong phủ đều rất ôn hòa lễ độ, với mẫu thân càng tương kính như tân ân ái có thừa, nhưng đến chỗ mình thì cứ như không phải khúc ruột, đánh rất là mạnh tay. Mấy tháng trước Kỳ Diễn An còn oán giận phụ thân khẩu phật tâm xà, miệng nam mô bụng bồ dao găm, không biết tại sao lại bị người biết, sau đó bị phụ thân đuổi theo đánh, làm mấy chậu hoa vô tội bị liên lụy vỡ hết, cả Kỳ phủ đều bị Kỳ Diễn An chạy tán loạn khắp nơi làm cho gà bay chó sủa. Cuối cùng Kỳ Diễn An vẫn kiên cố chịu ăn vài cái.

Kỳ Diễn An viết xong một tờ giấy, trong lòng lại đọc thầm văn chương một lần, lúc này mới buông bút xuống, xoa xoa cổ tay đau nhức. Vừa ngẩng đầu, Kỳ Sóc đang liếc mắt không chớp nhìn Kỳ Diễn An, đuôi mắt dịu dàng rũ xuống, ngây thơ mà đáng yêu. Kỳ Diễn An đột nhiên có chủ ý, gọi Kỳ Sóc tới.

Kỳ Diễn An hỏi nó: "Ngươi có biết chữ không? Viết được chứ?”

Ánh mắt Kỳ Diễn An sáng quắc, Kỳ Sóc ngượng ngùng tránh ánh mắt, nhẹ nhàng gật đầu: "Đã học qua ở trường học, biết chút ít.”

Kỳ Diễn An hiếm thấy nói: "Ngươi còn từng đến trường học? Ta chưa bao giờ đến trường. Trường học có vui không? Tiên sinh giảng dạy ở đó có Nhan tiên... A, ngươi còn chưa từng thấy Nhan tiên sinh, ngày mai ngươi có thể gặp, ánh mắt dài thế này này, y chang lão hồ ly thành tinh, luôn thích ngáng chân ta.”

Kỳ Diễn An liên tục khoa tay múa chân, đem "hồ ly tinh" Nhan tiên sinh tả được tám chín phần mười. Kỳ Sóc mím môi nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu: "Ta chưa từng đi học, ta ở bên ngoài len lén nghe.”

Kỳ Diễn An khoát tay áo, nói: "Vậy cũng không sao, học nào mà chả là học chứ? Ngươi viết vài nét cho ta xem.”

Kỳ Sóc muốn nói lại thôi, cuối cùng mím chặt môi, cầm bút lông viết một chữ "Kỳ." Kỳ Diễn An từ lúc cậu cầm bút lên, trong nháy mắt hiểu được vì sao cậu muốn nói lại thôi. Không biết cách mài mực, cách cầm bút cũng sai, có lẽ là... Do trước đây chưa từng sử dụng bút lông.

Thiếu niên tràn đầy hiếu kì, trong lòng nghĩ gì nói lấy: "Vậy trước đây ngươi viết chữ kiểu chi? "Hỏi ra khỏi miệng, thấy vẻ mặt Kỳ Sóc có chút quẫn bách mới ý thức được không ổn.

"Thôi thôi" Kỳ Diễn An cướp lời, "Viết kiểu gì chả là viết. Từ hôm nay trở đi, ta dạy ngươi viết chữ là được. Ngày sau nếu chữ của ngươi có tám chín phần tương tự chữ của ta, vậy ta bớt đau đầu rồi, ngươi có nguyện thay ta giải bớt âu lo không?"

Kỳ Sóc vừa nghe luyện chữ có thể giải sầu cho Kỳ Diễn An, mặc dù không hiểu thâm ý trong đó, nhưng cũng không chút do dự gật đầu đáp ứng.

Kỳ Diễn An đang trông cậy vào Kỳ Sóc sau này chép sách viết chữ cho mình. Có Kỳ Sóc thay mình, vậy là sau này mình có thể yên tâm lớn mật lẻn ra ngoài tới kỳ quán chơi cờ rồi. Vừa giao được việc, lại chơi tận hứng, chẳng phải là đẹp lắm thay. Nghĩ như vậy, Kỳ Diễn An liền vui vẻ. Hắn tiện tay nhặt một cây bút lông khác: "Ngươi thấy đấy, giữ bút như thế này, ngươi thử xem."

Kỳ Sóc rất biết lắng nghe, học theo dáng vẻ Của Kỳ Diễn An cầm bút. Khóe miệng Kỳ Diễn An nhếch lên, nhúng mực vận bút liền mạch, trên giấy tuyên thành đã có một chữ "Kỳ". Vẫn còn non nớt, nhưng tiêu sái tự tại, không bị trói buộc.

Kỳ Sóc nhìn chữ "Kỳ" mình viết, nhất thời cảm thấy chữ "Kỳ" của mình giống như là một người phải chịu uất ức, cẩn thận co cả vào. Nhưng mà cùng một chữ, có mấy nét thôi mà sao lại khác biệt quá.

Kỳ Diễn An nhìn Kỳ Sóc nghiêng đầu nhìn chằm chằm chữ, bộ dạng chăm chú suy tư, cười nói: "Ngươi mau viết, ta dạy ngươi.”

Không trâu bắt chó đi cày, bởi vì cách cầm bút chính xác nhưng vụng về, từng nét từng nét càng viết càng bất ổn. Càng bất ổn thì lại càng hoảng hốt, có Kỳ Diễn An ở một bên thì càng hoảng hồn, viết ra còn xấu hơn chữ viết lúc trước. Kỳ Sóc lo lắng không thôi, nét cuối cùng chậm chạp không xuống, cây bút đang treo lơ lửng trên không, nhưng lúc này tay cầm bút lại bị bàn tay kia nắm chặt.

Kỳ Diễn An rũ mắt xuống, lông mi dài đen nhánh như quạ mở cánh. Lòng bàn tay ấm áp của hắn phủ lên mu bàn tay Kỳ Sóc, điều khiển bàn tay của Kỳ Sóc viết từng nét một. Kỳ Diễn An nói, "Ta hướng dẫn ngươi viết mấy nét trước.”

Liên tiếp viết năm chữ "Kỳ", Kỳ Diễn An mới buông tay, trong phút chốc ánh mắt hai người chạm phải nhau, Kỳ Sóc lại giật mình, ngây ngốc nhìn hắn.

Kỳ Diễn An nhìn cậu si ngốc cảm thấy buồn cười, thò tay ra nhẹ nhàng gõ trán cậu: "Nhìn ta làm gì? Ngươi viết lại lần nữa thử xem, có phải là dễ hơn trước không?”

Kỳ Sóc lúc này mới giống như tỉnh mộng, cầm bút và bắt đầu viết, như thể bàn tay của Kỳ Diễn An vẫn đang ở trên tay cậu.