“Ta đã cho ngươi cơ hội.” Giọng Ưng tiên sinh lạnh thấu, “Đáng tiếc, chung quy ngươi vẫn là gián điệp của cung chủ.”
“Cơ hội gì, ta không nghe rõ? Đã gan to bằng trời lẻn vào cấm địa Tịch Tiêu cung, đến cùng ngươi muốn thế nào?” Cổ họng Thi Tiểu Mai nghẹn lại, gắng giữ bình tĩnh, cố ý vờ như không biết thân phận người trước mắt, “Tịch Tiêu cung canh phòng nghiêm ngặt, mọc thêm cánh cũng khó thoát, ta khuyên ngươi đầu hàng sớm còn kịp, Tịch Tiêu cung cũng sẽ không làm khó ngươi.”
Ưng tiên sinh liếc nhìn máu đang rỉ trên vai, từng chút từng chút lộ ra ý cười: “Ngươi tới đây điều tra còn không phải để lấy được bằng chứng cho suy đoán của Mộ Lâm Giang à? Chuyện đã đến nước này còn không thừa nhận thì không khỏi ngu xuẩn, ta có thể cho ngươi hai lựa chọn, Tiểu Mai.”
Giọng điệu và xưng hô quen thuộc vừa lọt vào tai, Thi Tiểu Mai liền biết đối phương không lo cách thoát thân. Cô siết chặt nắm đấm, cau mày phức tạp nói: “… Ưng điện chủ, nếu ngài đã biết trước mục đích của ta, sao còn muốn giữ ta lại bên người.”
Nụ cười trên khuôn mặt giả tầm thường kia của Ưng Hiên Dương chậm rãi biến mất. Mắt Thi Tiểu Mai lóng lánh, rõ ràng là gương mặt hoàn toàn khác, nhưng khi để lộ biểu cảm y hệt, lại dần dần chồng lên Ưng Hiên Dương hòa nhã thân thiện trong kí ức.
“Có lẽ ta cũng đang đợi ngày này.” Ưng Hiên Dương nhẹ giọng đi, như đang tự nói với mình, sau đó nhướng mày, “Ngươi không hỏi về hai lựa chọn kia?”
“Lựa chọn gì?”
“Gϊếŧ ngươi bịt miệng.” Ưng Hiên Dương tùy ý nhấc ngón tay lên, hơi thả uy áp của linh lực Đại Thừa ra, “Hoặc là coi như chưa từng thấy tất cả mọi thứ hôm nay, tiếp tục làm thị nữ của ngươi.”
Tu vi Thi Tiểu Mai còn thấp, địch thủ Đại Thừa kì cố tình áp chế, khiến cô cảm thấy không khí như nặng ngàn quân trói chặt mình tại chỗ. Cô khép mắt, biểu lộ chân tình run rẩy dưới giọng nói, tựa như đang cố nén nức nở: “Ngài có hai gương mặt, nhưng ta không có, ta chỉ có thể làm thị nữ của Ưng điện chủ. Về phần gϊếŧ ta, không phải Ưng tiên sinh đã sớm động thủ một lần ư.”
Ưng Hiên Dương nhắm mắt: “Còn di ngôn gì không.”
Thi Tiểu Mai buồn bã nói: “Vậy thì nghe ta một câu… Ta muốn gặp lại Ưng điện chủ một lần.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Đầu ngón tay Ưng Hiên Dương chạm lên mặt, Thi Tiểu Mai cúi đầu, dường như đã cam chịu chờ chết. Hắn tụ lại một chút linh lực, ngón tay chầm chậm trượt xuống qua tóc mai bên tai, một tấm da mặt mỏng như cánh ve liền vểnh lên một góc.
“Chưa qua huấn luyện, không chút nền tảng mà dám đến bên người ta nằm vùng, ngươi chết rồi chắc Mộ Lâm Giang sẽ vì quyết định này tự trách nhỉ.” Ưng Hiên Dương đổi về giọng nói ban đầu, nhìn Thi Tiểu Mai tiếc nuối nói.
“Ưng điện chủ.” Tiếng gọi này của Thi Tiểu Mai bách vị tạp trần, “Ngài từng nói, có cơ hội sẽ bằng lòng thu ta làm đồ đệ, ta đã không còn thân nhân khác, có thể cho ta hành một lễ bái sư cuối cùng được không?”
Ưng Hiên Dương có phần ngoài dự liệu, trầm mặc ít lâu, thu lại linh lực toàn thân. Thi Tiểu Mai lảo đảo, lấy lại tự do.
“Ưng Hiên Dương, nếu Quân tiền bối còn ở đây,” Thi Tiểu Mai khom người chắp tay thi lễ, nâng mắt nhìn chằm chằm vào hắn, đột ngột trách cứ, “Cô ấy chắc chắn sẽ thất vọng về ngươi.”
Hô hấp Ưng Hiên Dương gấp rút, trong đầu chợt nhớ tới Quân Thiền Y ghét ác như thù. Thi Tiểu Mai nhân cơ hội này một cước giẫm mạnh lên sàn, rơi xuống dưới tầng trong âm thanh vỡ tan của ván gỗ và gạch bụi. Ưng Hiên Dương định thần lại, vọt người đuổi theo. Thi Tiểu Mai đã lấy ra mấy tấm phù triện đập lên đ ỉnh lầu một, song phù triện Mộ Lâm Giang cho cô phòng hờ cũng chỉ có thể ngăn cản Ưng Hiên Dương một chớp mắt.
Trong tàn lửa mù khói, Thi Tiểu Mai dùng tốc độ nhanh nhất khởi động quyển trục dịch chuyển định vị, bóng dáng bị bao phủ trong một vùng trận đồ óng ánh rực rỡ.
Tiểu lầu này là nơi ở Quân Thiền Y đã dày công trang trí, ba trăm năm đủ để xóa bỏ dấu vết một người từng sống, nhưng chỉ có nơi này bị Ưng Hiên Dương ép tồn tại đến hậu thế.
Ưng Hiên Dương không muốn phá hủy bất kì một tấc bài trí nào nữa, vung tay áo mang theo một dòng khí tiêu trừ cơn nổ mạnh trong vô hình. Trận đồ trên mặt đất còn một vòng sáng cuối cùng, hắn giơ tay nắm chặt, cưỡng chế kéo dài thời gian trận đồ mở ra, theo sát đó đuổi vào trong trận.
Sau khi cơn choáng váng và chóng mặt do trận pháp dịch chuyển mang đến chấm dứt, đập vào mắt là vạn dặm ánh sáng trên bầu trời làm nhói cả mắt. Dưới màn sáng khó chịu, Ưng Hiên Dương đang nghênh diện với một bóng dáng áo tím lướt nhanh đến.
Dưới chân Mộ Lâm Giang đạp một vòng sáng lơ lửng lấp lánh, cầm theo Xuân Giang Đình Nguyệt phi thân chạy tới, trong con ngươi phút chốc dấy lên sóng to gió lớn.
Thi Tiểu Mai ngã xuống từ giữa không trung, hắn chưa kịp đỡ, Ưng Hiên Dương đã giành trước một bước xuất hiện sau lưng cô, bắt lấy cổ áo bóp cổ cô lôi về phía mình.
Mộ Lâm Giang không thể không lập tức dừng bước rơi xuống mặt đất, lui ra sau hai bước. Hắn thấy Thi Tiểu Mai lộ vẻ tuyệt vọng và áy náy, nét mặt Ưng Hiên Dương thì sầm xuống không giống người bạn trong ấn tượng của hắn, giống như mây tích dày đặc trước cơn giông, chỉ có nồng đậm bức bối và ngột ngạt.
“Mộ Lâm Giang, ngươi đã đến muộn.” Ưng Hiên Dương lần thứ hai bắt cóc Thi Tiểu Mai, kinh ngạc ban đầu đi qua chỉ có thể đành đối mặt. Hắn có phần hối hận vì đã tháo tấm mặt nạ kia; không có ngụy trang, lồ lộ ngay trước mắt Mộ Lâm Giang, hắn rốt cuộc không nói lên nổi những lời lẽ quá đáng đó.
Có lẽ đã sớm liệu trước, tuy không muốn tưởng tượng, nhưng khi thật sự đến tình cảnh bạn tốt ngày xưa nay thành kẻ thù, Mộ Lâm Giang cũng chỉ có thể hít sâu, lông mi khẽ rung che đi tiếc nuối, chất vấn: “Ta từng nghi ngờ ngươi, nhưng ta vẫn một mực tự phủ nhận mình! Ta thà lừa mình dối người cũng không muốn tin kết cục này! Ta có lỗi với ngươi chỗ nào! Nếu lời ngươi nói lần trước là thật, vậy đến cùng ngươi muốn cái gì?”
Trong âm vang đinh tai nhức óc nơi vắng vẻ tịch liêu, Ưng Hiên Dương nín bặt không lên tiếng. Thật lâu sau, hắn mới nhoẻn cười, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi, thứ ta muốn, vĩnh viễn không tìm lại được. Ngươi vẫn là cung chủ trong lòng ta như trước, nhưng giờ thì giao Vĩnh Trú Đăng và Dẫn Mộ Thạch cho ta đi.”
Mộ Lâm Giang nhắm mắt, siết chặt Xuân Giang Đình Nguyệt đến nỗi đốt ngón tay trắng bệch, trong tiếng thở dài tràn đầy sự không đành lòng: “Ưng Hiên Dương, trước kia phong ba bão táp chúng ta cùng xông qua, giờ đây cơ nghiệp phi phàm ngươi công cao như núi. Ta vẫn luôn nghĩ, nếu cuối cùng ta chết trên Kình Lôi sơn, Tịch Tiêu cung chỉ có thể phó thác cho ngươi… Nhưng sao chúng ta lại ra nông nỗi này?”
Ưng Hiên Dương trầm mặc không lên tiếng, có chút hổ thẹn chợt lóe rồi biến mất, bị hắn nén xuống thật sâu.
Thi Tiểu Mai thử giãy khỏi cổ tay đang trói mình của Ưng Hiên Dương, tiếc rằng sức lực của cô thực sự không đáng kể. Cô nghe thấy Ưng Hiên Dương không còn thái độ hung hãn tuyệt tình nữa thì bình tĩnh lại, thình lình buông tay mò vào trong ngực, lấy ra quyển nhật kí kia quăng về hướng Mộ Lâm Giang.
Thấy phong bì quen thuộc, Ưng Hiên Dương bỗng cả kinh, áp xuống cảm xúc nóng lạnh, đang định đoạt lại nhật kí thì bên sườn chợt hiện lên mấy đường ánh kiếm sắc bén dường như muốn xoắn nát cuốn sách. Tay phải Ưng Hiên Dương xoay một cái, đánh ra một chưởng đập tan kiếm khí, trong một chớp mắt dây dưa, nhật kí đã rơi vào vòng xoáy tím sậm trên không.
Dòng chưởng kình to lớn vẫn chưa ngừng lại, nó dễ như bẻ cành khô nghiền về phía kiếm khí bay đến, ép Diệp Vân Chu ngự kiếm giữa không trung phải đạp kiếm lóe đi liên tục, hiện ra đằng sau Mộ Lâm Giang, cầm đi quyển nhật kí trong tay hắn.
“Diệp Vân Chu, sớm biết có ngày hôm nay, ta đã không nương tay giữ lại mạng ngươi.” Sắc mặt Ưng Hiên Dương âm trầm nhìn chòng chọc nhật kí trong tay y, đằng đằng sát khí cả giận nói.
Diệp Vân Chu vừa đọc nhanh như gió một lượt, vừa không để bụng đi đến bên người Mộ Lâm Giang, ngẩng đầu lên cười nói: “Mạng ta là tự ta cứu, đừng nói khi ngươi đánh tráo bàn điểm tâm kịch độc kia vẫn chưa muốn gϊếŧ ta, ngươi cứ thừa nhận mình sơ suất sẩy tay đi, Ưng điện chủ.”
“A, nhưng hôm nay thì không chắc, hiện giờ ngươi có bản lĩnh đánh với ta một trận à?” Tầm mắt Ưng Hiên Dương hạ xuống, “Trả đồ lại.”
Trên mặt Diệp Vân Chu vững như Thái Sơn, song lại không hiểu Ưng Hiên Dương làm cách nào biết được chuyện y đã mất bóng kiếm. Nhưng nếu đã bị nhìn thấu, y ngược lại cũng thản nhiên: “Quân Thiền Y, là tên này phải không, cô ta chết rồi ngươi mới yêu cô ta à? Tình yêu khiến người ta ca tụng, nhưng cũng khiến con người thật đáng thương.”
Mộ Lâm Giang theo phản xạ nghiêng đầu quét về phía nhật kí, mặt lộ vẻ khϊếp sợ. Chỗ đau Ưng Hiên Dương không muốn nhắc tới bị Diệp Vân Chu nhẹ như lông hồng lôi ra phơi nắng, làm tay phải hắn nắm chặt răng rắc.
“Ngươi muốn phục sinh cô ta à? Nghịch thiên mà làm, vắt sức người đến cùng kiệt, chẳng sợ mọi người xa lánh cũng muốn sửa đổi sai lầm chưa thể mở miệng trong quá khứ?” Trong sát ý như muốn phanh thây xé xác mình của Ưng Hiên Dương, Diệp Vân Chu tiện tay giấu nhật kí ra đằng sau, cố ý kɧıêυ ҡɧí©ɧ để moi ra lời thật của Ưng Hiên Dương.
“Các ngươi, cô ấy…” Mộ Lâm Giang giờ mới phản ứng lại được, hắn chưa bao giờ nhìn ra Quân Thiền Y có ý với Ưng Hiên Dương. Sau khi Quân Thiền Y chết, Ưng Hiên Dương suốt ngày chán nản, nhưng hắn cũng chưa nghĩ nhiều gì, “Ngươi trách ta ư? Ngươi cho rằng Thiền Y ngã xuống là sơ suất của ta? Ta quả thực không thể bảo vệ tất cả mọi người, nếu ngươi trách ta, ta không có gì để nói.”
Diệp Vân Chu thầm trợn mắt nhìn Mộ Lâm Giang một cái, bất đắc dĩ lắc đầu.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Người chết sống lại chung quy chỉ là khoác lác, dù có khả năng thì ta cũng chẳng có thần thông ấy. Sai lầm trong quá khứ của ta cũng không phải là không mở miệng được, nếu nàng ấy còn trên đời, ta sớm muộn gì cũng sẽ có cơ hội mở miệng.” Ưng Hiên Dương hít sâu, cưỡng ép mình trấn tĩnh lại, “Rốt cuộc là ai hại chết Thiền Y, là ta, là Yểm Ma Chủ, là chìa khóa bóp chặt tam đô, hay là thương sinh thiên hạ mà nàng thà rằng qua đời trong nuối tiếc cũng nguyện bảo vệ? Đến tận bây giờ ta vẫn chưa thể nghĩ thông, nhưng nói thật, ta không trách móc ngươi, Mộ Lâm Giang.”
“Vậy thì đến cùng ngươi có mục đích gì? Ngươi hợp tác với tàn hồn, lại gϊếŧ Hoắc Phong Lâm chặn lại khả năng bám lên người của tàn hồn, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Mộ Lâm Giang nhấc cán dù gõ thật mạnh xuống mặt đất, “Ngươi có biết thân phận thật của tàn hồn không?”
Ưng Hiên Dương thoáng khựng lại, “Ngươi hỏi như vậy, xem ra ngươi đã biết tàn hồn chính là Yểm Ma Chủ.”
Diệp Vân Chu không nhịn được cau mày: “Cho nên ngươi đã sớm biết bộ mặt thật của tàn hồn, bản đồ đánh dấu vị trí chìa khóa kia cũng là qua tay ngươi cố tình đưa cho cung chủ, ngươi đang lợi dụng cung chủ đối phó với Yểm Ma Chủ? Để chúng ta tiêu hao lẫn nhau, nhân tiện tìm đủ chìa khóa cho ngươi?”
Ưng Hiên Dương trầm giọng nói: “Chẳng lẽ Yểm Ma Chủ không phải kẻ địch của các ngươi? Ta chỉ giúp các ngươi bớt đi đường vòng thôi. Chúng ta thương vong nặng nề ở núi Kình Lôi, nhưng Yểm Ma Chủ vẫn phân chia ra được một phần linh lực trốn thoát ẩn náu rồi tĩnh dưỡng, thậm chí chưa từng từ bỏ dã tâm hấp thu địa khí của tam đô, nếu ta không hợp tác với Yểm Ma Chủ, đến tấm bản đồ kia các ngươi cũng không lấy được.”
“Vậy tại sao ngươi không nói thẳng, đã cùng chí hướng, cớ gì phải nghi kị ám hại lẫn nhau.” Mộ Lâm Giang càng thêm khó hiểu, ngữ khí kích động, không bình ổn nổi tâm trạng mà hỏi tới cùng, “Ngươi ngăn cản ta tháo bỏ phong ấn Thường Hi, lại là vì sao?”
Diệp Vân Chu chống cằm suy nghĩ, bóng đèn bật sáng: “Yểm Ma Chủ, phong ấn, chìa khóa, hiện tại Yểm Ma Chủ chỉ là vài hồn phách tàn tạ không đầy đủ… Hay là tháo bỏ phong ấn, Yểm Ma Chủ cũng sẽ giành lại được tự do? Bất luận thế nào, Yểm Ma Chủ đều là kẻ thù trực tiếp của ngươi, ngươi muốn nhổ cỏ tận gốc?”
Ưng Hiên Dương không thể không bội phục sự nhạy bén của Diệp Vân Chu, thở dài nói: “Mộ Lâm Giang, chắc ngươi không thể tưởng tượng được, ba trăm năm, dưới Thường Hi kiếm đã ấp ủ được một sức mạnh đủ để hủy diệt Mặc Ảnh đô. Nếu không thu hồi Thường Hi, nó sẽ cùng Mặc Ảnh đô chìm vào biển sâu, Yểm Ma Chủ cũng sẽ không có cơ hội sống lại. Nhưng nếu ngươi tháo bỏ phong ấn, Mặc Ảnh đô có thể bảo toàn, song Yểm Ma Chủ mạnh hơn cả năm ấy cũng sẽ ngóc đầu trở lại.”
Mộ Lâm Giang giơ tay xoa thái dương, tận lực chỉnh lí rõ ràng suy nghĩ: “Lẽ nào ngươi muốn ngàn vạn bá tánh vô tội của Mặc Ảnh đô tuẫn táng cùng Yểm Ma Chủ sao! Chúng ta còn thời gian, vẫn còn có thể nghĩ cách, không đến mức làm cực đoan như vậy.”
“Nếu ta nhất quyết phải làm cực đoan thế thì sao?” Tay trái đang bóp chặt Thi Tiểu Mai của Ưng Hiên Dương chậm rãi dùng sức, “Giao Vĩnh Trú Đăng và Dẫn Mộ Thạch cho ta.”
“Được, là ngươi ép ta.” Thanh âm Mộ Lâm Giang lạnh lùng, giơ tay ném Xuân Giang Đình Nguyệt về chỗ đất trống giữa hai người, “Đây là pháp bảo năm đó ngươi tặng ta, lấy nó đi, chúng ta từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt.”
Ưng Hiên Dương thầm nghiến chặt răng: “Nó là pháp bảo bản mạng của ngươi, không có nó, thực lực hiện giờ của ngươi còn giảm hơn nữa.”
“Đó không phải điều kẻ địch rất muốn nghe ư?” Mộ Lâm Giang mỉa mai nói, “Không có Xuân Giang Đình Nguyệt, ta thua ngươi như thường.”
Ưng Hiên Dương từ từ giơ tay lên, lại trù trừ ngừng giữa không trung, cây dù này đại diện cho quá khứ họ không thể dứt bỏ nhất, hiện giờ rốt cuộc cũng không thể không dứt bỏ.
Ngay khi Ưng Hiên Dương chần chờ, Diệp Vân Chu chợt duỗi tay ra hiệu dừng lại một chút, dò xét nói: “Ngươi nói nhiều như thế, ta vẫn chưa rõ, ngươi muốn chìa khóa làm gì?”