Cả Thế Giới Chỉ Có Ta Không Sợ Phản Diện

Chương 71: Đồng hành đến cùng 03

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mắt vẫn luôn bình tĩnh của Mộ Lâm Giang rốt cuộc đã dấy lên cơn sóng, Diệp Vân Chu thẳng thắn đến nỗi làm hắn không biết phải làm sao. Trước giờ hắn vẫn cho rằng tình cảm của Diệp Vân Chu thong dong tĩnh lặng hơn mình, nhưng giờ đây, hắn lại cảm nhận được sự mãnh liệt và nóng bỏng truyền đến từ trước ngực.

Diệp Vân Chu cũng giống như hắn, không muốn để lỡ nhau.

“Được.” Ánh mắt Mộ Lâm Giang dần sâu lắng, “Ta đồng ý, ngươi cũng không còn đường hối hận.”

“Ta chưa bao giờ hối hận.” Diệp Vân Chu cười ngạo mạn, tay đang ấn trên ngực Mộ Lâm Giang thuận thế vỗ vỗ, “Bây giờ ngươi là người của ta rồi, gọi một tiếng… Gọi là gì mới hay nhỉ.”

Diệp Vân Chu thu tay về, chống cằm tự hỏi có nên sửa xưng hô, để gia tăng chút cảm giác nghi lễ kết giao giữa những người bình thường, nhưng suy đi tính lại vẫn chưa có chủ kiến gì thích hợp.

“Đắc ý vong hình­ (1).” Mộ Lâm Giang lắc đầu, phủi vạt áo vuốt phẳng nếp nhăn, nhịp tim bình ổn xuống, quay người nói, “Ra ngoài thôi.”

(1) Đắc ý vong hình: đắc ý mà quên cả thân mình, nói đến việc vì quá vui mừng mà đánh mất bản thân, không thể làm chủ chính mình.

“Chỉ mỗi thế?” Diệp Vân Chu nhìn bóng lưng như thường của hắn, không khỏi cau mày, “Ta rộng lòng từ bi dùng sự trắc ẩn cực kì hiếm có của mình hoàn thành nguyện vọng cuối cùng lúc tuổi già cho ngươi, quà cáp bất luận ngươi có thích hay không ta cũng đưa xong rồi, thế mà ngươi không có gì bày tỏ hết?”

Mộ Lâm Giang bị cách diễn đạt có thể nói là chua ngoa của y chọc cười, đoạn ngoảnh đầu lại, hỏi: “Còn muốn ông già này bày tỏ thế nào? Thẻ pha lê lúc trước ta cho ngươi đã đủ mười phần sính lễ.”

“Đó chỉ có thể tính là lương bổng, ai cần sính lễ của nhà ngươi!” Diệp Vân Chu cả giận, căm tức phất tay áo ra cửa.

Mộ Lâm Giang bắt kịp theo sau, mang vài phần nghiền ngẫm quan sát y. Diệp Vân Chu cau có trừng lại, lành lạnh hừ ra một tiếng.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

“Diệp công tử.” Mộ Lâm Giang phì cười gọi lại y, ánh mắt dừng trên đôi môi mím chặt của Diệp Vân Chu, không để y trả lời, đột nhiên cúi đầu xuống kề sát y.

Diệp Vân Chu ngừng thở, khuôn mặt Mộ Lâm Giang gần trong gang tấc, góc độ này quá gần, đến lông mi cũng có chút nhạt nhòa, bóng mờ rậm rạp kia nhẹ nhàng run lên, che lại mắt tím trong suốt.

Y không quen bị người khác thình lình sáp lại như thế, khi thấy rõ gương mặt không tì vết của Mộ Lâm Giang, Nhược Thủy kiếm đã theo bản năng cầm trong tay, nhưng ngay lập tức tay trái y cũng bị hắn đè lại.

“Diệp công tử, căng thẳng gì chứ.” Mộ Lâm Giang ghé vào bên tai y trêu chọc, thanh âm cố ý hạ thấp, đưa tay nhặt một thứ trên vai y, sau đó gọn ghẽ buông tay xoay người.

Diệp Vân Chu hoàn hồn, thẹn quá hóa giận, hai tai nóng lên, cất bước đuổi theo Mộ Lâm Giang, xách vỏ kiếm quất hắn một cái: “Mộ Lâm Giang! Ngươi dám trêu đùa ta!”

“Ta chỉ giúp ngươi lấy bông liễu xuống thôi mà.” Mộ Lâm Giang xoa cánh tay, chắp ra sau lưng, “Trêu đùa ngươi như thế nào? Hay là ngươi cho rằng ta sẽ làm gì?”

Diệp Vân Chu vừa nói không hối hận đã bắt đầu hối hận cho Mộ Lâm Giang tự tin trêu cợt mình, y ghét cay ghét đắng bộ dạng bình chân như vại của Mộ Lâm Giang, nắm áo choàng hắn cả giận nói: “Ngươi có phải đàn ông không, đã cho ngươi cơ hội rồi, hôn một cái theo lễ phép cũng không có à?”

Khóe mắt Mộ Lâm Giang run rẩy, vẫn nhàn nhã nói: “Ài, lớn tuổi rồi, tu thân dưỡng tính, chưa từng nghe qua kiểu lễ phép này.”

Diệp Vân Chu muốn nói lại thôi, cũng không hiểu đây xem như quả báo cho việc y ngày ngày giễu Mộ Lâm Giang là lão thái gia, hay hắn thực chất là một chủ tịch chính trực thanh tâm quả dục.

“… Đây là ngươi cố tình trả thù ta chứ gì.” Diệp Vân Chu lườm nguýt hắn.

“Ngươi đoán xem?” Mộ Lâm Giang cười mà không nói.

Diệp Vân Chu thu kiếm, nghiêm nghị nói: “Vậy quên đi, coi như ta chưa nói gì, dù sao ta cũng không để bụng mấy chuyện này, sau này nếu ngươi bất chợt tới gần như thế, ta cứ thẳng tay động thủ là được.”

Mộ Lâm Giang: “…”

Hai người sóng vai rời khỏi phủ thành chủ, phố chính thành Lăng Nhai nhân ảnh ồn ã, đèn đuốc xôn xao, xua tan cái se lạnh tiết xuân hàn. Diệp Vân Chu lâu ngày không vận động, đến bước chân cũng nhẹ nhõm không ít, đoạn đứng dưới tấm mành bên đường, hào hùng vạn trượng nói: “Mộ tiên sinh, muốn gì cứ nói, sao trên trời ta cũng hái xuống cho ngươi.”

Mộ Lâm Giang đỡ trán: “Thế thì ngôi sao đi.”

“Vậy ngươi đợi ở đây đừng đi đâu.” Diệp Vân Chu cười tít mắt, “Ta đi một lát rồi về, ngươi xem chúng ta đến tửu quán nào trước đi.”

Mộ Lâm Giang không biết thế nào mà Diệp Vân Chu định liệu trước được, đành dựa lên cây, gảy nhẹ nhẫn xem bản đồ thành. Ưng Hiên Dương truyền cho hắn một đống tin tức, chẳng qua mấy ngày nay hắn không có tâm tư xem, chuyện quan trọng Ân Tư sẽ truyền đạt thay, nên đã dứt khoát gạt Ưng Hiên Dương sang một bên.

Diệp Vân Chu không bao lâu đã trở lại, Mộ Lâm Giang giương mắt, thấy trong tay y cầm một cây xiên tre xiên trái cây óng ánh. Những trái cây kia lấm tấm một lớp đường, được cắt thành những hình dáng khác nhau, từ trong ra ngoài đều tản ra ánh huỳnh quang lấp lánh, tựa như một dải sao.

“Kẹo hồ lô (*).” Diệp Vân Chu đưa xiên tre cho Mộ Lâm Giang, “Nghe nói là chua ngọt.”

(*) Nguyên tác là 灯芯糖 – đăng tâm đường, nhưng mà tôi tra nó lại ra ảnh này, nên tôi nghĩ để kẹo hồ lô giống với miêu tả hơn.



“Đồ chơi dỗ trẻ con à.” Mộ Lâm Giang sa mạc lời, “Giữ lại tự hưởng đi.”

“Ta không muốn ăn đồ bày bán ngoài đường.” Diệp Vân Chu đúng lí hợp tình nói.

“… Thế mà ngươi còn mua cho ta.” Mộ Lâm Giang dở khóc dở cười, trước mắt hắn che dây cột tóc, không quẳng cho Diệp Vân Chu một ánh mắt xem thường được, đoạn nhận lấy, trỏ vào một tòa kiến trúc bảy tầng khí phái xa hoa cách đó không xa, “Đi ăn chút đồ đàng hoàng thôi.”

Diệp Vân Chu vui vẻ đáp ứng. Trang phục sang trọng trầm ổn trên người Mộ Lâm Giang và kẹo hồ lô trên tay hắn có phần không hài hòa, người qua đường cứ chốc chốc lại liếc hắn một cái, ngay cả Mộ Lâm Giang cũng bắt đầu không được tự nhiên. Hắn đứng trước một cửa hàng bên ngõ nhỏ, cúi đầu cắn một miếng hoa quả, thịt quả vào miệng là tan, chua ngọt vừa phải, bỏ ra bán cho trẻ con thứ này, cũng coi như một món quà vặt không tệ.

“Ngon không?” Diệp Vân Chu nhìn chằm chằm kẹo hồ lô, hỏi.

Mộ Lâm Giang đăm chiêu một hồi: “Đại khái là vị tương tư.”

Diệp Vân Chu: “…”

Mộ Lâm Giang mỉm cười, ăn xong viên hoa quả đầu tiên, đến viên thứ hai thì đưa về phía Diệp Vân Chu, “Đọc qua trong thoại bản, đùa tí, nếm thử không?”

“Đừng có đùa khϊếp người như thế được không.” Diệp Vân Chu nghiêm túc cảnh cáo, “Suýt nữa ta cho là ngươi bị tàn hồn nhập.”

“Tàn hồn cũng không khéo miệng như thế được.” Mộ Lâm Giang lắc lắc cổ tay, “Ăn nhanh lên, ta không muốn bị người ta vây xem.”

Diệp Vân Chu chần chừ một lát, vẫn cho Mộ Lâm Giang mặt mũi, gượng gạo chịu ăn một phần trái cây với hắn. Hương vị quả thực không tồi, y ăn xong, dùng khăn tay lau hạt đường bên khóe miệng, đòi hỏi vô cùng khắt khe: “Tầm thường, lớp đường quá ngọt, chứng tỏ giá rất rẻ.”

“Đại thiếu gia, học bóp mồm bóp miệng đi.” Mộ Lâm Giang quẳng xiên tre cho Diệp Vân Chu, tiên phong đi đến tửu quán đã nhắm trước.

Diệp Vân Chu vứt xiên, cùng Mộ Lâm Giang được tiểu nhị nghênh tiếp vào tửu quán xa hoa, trái ngược hoàn toàn với tiêu chi bóp mồm bóp miệng vừa nói. Bước vào đại sảnh vàng son lộng lẫy, hít thở một hơi, sự ấm áp xung quanh làm y kìm lòng không đặng nắm chặt từng ngón tay.

Tiểu nhị dẫn hai người đến nhã gian trên lầu, trong lúc đó còn len lén quan sát Mộ Lâm Giang mấy lượt. Diệp Vân Chu bước nhanh tới trước người Mộ Lâm Giang, mỉm cười: “Các hạ có chuyện muốn nói?”

“Ây, không có, khách quý hiểu lầm rồi.” Tiểu nhị vội vàng xua tay cười trừ, “Thứ cho tiểu nhân kiến thức nông cạn, thấy vị khách quý này uy nghi bất phàm, mới vô cùng kính ngưỡng, nhất thời thất lễ, mong hai vị khách quý lượng thứ.”

Diệp Vân Chu tự nhủ không hổ là tửu quán sang trọng, đến tiểu nhị nịnh hót còn rất bon mồm. Vào nhã gian, nước ấm rửa tay đã chuẩn bị sẵn, y rửa sạch tay rồi nhận lấy khăn bông tiểu nhị đưa qua. Ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng pháo hoa vang dội, Diệp Vân Chu liếc nhìn một cái, hỏi: “Thành Lăng Nhai có lễ mừng gì ư? Trên phố dường như rất náo nhiệt.”

“Cũng không tính là lễ mừng.” Tiểu nhị ân cần giải thích, “Hai vị là người nơi khác tới phải không, phủ thành chủ tuyên cáo, mới đây đã tiêu diệt được một tổ chức tà phái quy mô rất lớn, giải cứu ngần ấy bách tính gặp nguy hại. Dạ đô cùng Mặc Ảnh đô cũng phái người góp sức phối hợp với thành Lăng Nhai chúng ta, không ít thương hội và tửu quán đã nhân cơ hội này quảng cáo mời chào khách, đặc sản gì của Dạ đô âm tu từ Dạ đô cũng lấy ra hết.”

“Thế quý cửa hàng không có à?” Diệp Vân Chu cười hỏi.

“Ông chủ của tiểu đi3m không muốn tham gia vào vụ huyên náo này, hơn nữa ngày thường chúng ta cũng có sản vật của Dạ đô.” Tiểu nhị vừa nói vừa trộm liếc mắt nhìn Mộ Lâm Giang đang lật xem thực đơn, “Có điều gần đây ông chủ tính đến Mặc Ảnh đô bàn chuyện làm ăn, tháng sau tiểu đi3m ra món mới, nếu quý khách rỗi rãi thì đến lúc đó xin hãy hạ cố đến bình phẩm.”

Mộ Lâm Giang lật xong thực đơn, bắt đầu gọi món. Diệp Vân Chu chỉ chọn rượu, đến khi tiểu nhị đã xuống lầu, y vẫn thấy không yên tâm lắm: “Ta cảm giác tiểu nhị kia cứ nhìn lom lom ngươi ấy.”

“Ngươi cũng ghen?” Mộ Lâm Giang dựa vào lưng ghế, vắt chân lên chế nhạo.

“Đang nói chuyện nghiêm chỉnh.” Diệp Vân Chu đạp hắn một cước dưới gầm bàn.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Mộ Lâm Giang đưa ngón trỏ chấm chấm vào dây cột tóc che mắt: “Dù có nhìn ta cũng rất bình thường mà.”

Diệp Vân Chu trước sau vẫn nghi ngờ, lúc thức ăn lục tục lên hết thì cảnh giác nói: “Ta lo trong này có độc.”

“Không đến nỗi chứ.” Mộ Lâm Giang đã cầm đũa lên lại buông xuống, “Bọn Thiên Thư quán chủ tự xưng là chính đạo, chắc hẳn cũng khinh thường việc hạ độc ta.”

“Đến nghi can ngươi cũng có.” Diệp Vân Chu nghe vậy càng không yên tâm, chưa kịp suy xét xem nên thử thế nào thì tiếng gõ cửa lại vang lên.

“Thật có lỗi, quấy rầy đến ngài, xin hỏi tiểu tiên trưởng có phải họ Diệp, còn vị đại nhân áo gấm sang trọng khí thế bất phàm kia là họ Mộ?”

Thanh âm ngoài cửa là của một người đàn bà trung niên, Diệp Vân Chu sửng sốt, liếc nhìn Mộ Lâm Giang, chửi thầm tại sao hắn lại được khen trước cả một câu, đoạn lên tiếng trả lời: “Phu nhân là?”

“Đường đột với hai vị rồi, ta đến đây để cảm tạ ơn cứu mạng khuyển tử của hai vị.” Giọng người phụ nữ điềm đạm mà khó nén xúc động, “Chẳng hay có thể cho phép ta vào trong làm phiền ít lâu.”

“Mời phu nhân vào.” Diệp Vân Chu hóa ra Nhược Thủy đặt lên bàn, sau đó mới bảo người đàn bà đi vào. Lúc mở cửa tiểu nhị cũng cùng đứng đó, khom mình nhận lỗi, nói bà kia là láng giềng nhà gã, vì thế mới dám để người đi lên.

“Thực sự thất lễ, một người bạn của ta ở trên phố nghe thấy Diệp tiên trưởng gọi người đồng hành là ‘Mộ tiên sinh’, ta cũng đã nghe không ít đồn đãi về hai vị và cả của chính khuyển tử thuật lại, bấy giờ mới vội vàng một mạch tìm đến đây, mong tửu quán châm chước cho.” Trong nhã gian, người đàn bà chắp tay thi lễ thật sâu, “Khuyển tử bị cầm tù nửa năm có lẻ, ngay vào thời khắc đã mất hết niềm tin, lại có người nghiến nát thành trì ngầm không gì phá nổi đó. Nó nhân cơ hội chạy ra khỏi phòng, xa xa trông thấy bóng dáng của đại nhân ngài, lúc được cứu ra, dò hỏi một phen mới dám xác định là ngài. Thân thể khuyển tử mang bệnh, không cách nào đến đây, ta thực sự không biết làm thế nào cảm ơn ngài cho phải.”

Diệp Vân Chu khoanh tay xem cuộc vui, Mộ Lâm Giang bị người khác cảm ơn liên tục trước mặt, tạ ơn hắn còn là một phụ nhân bình phảm không có tu vi. Thường ngày những người này nghe danh hắn chỉ biết sợ hãi căm ghét, bây giờ làm ngược lại lại khiến hắn không thích ứng lắm, mới trầm mặc băn khoăn một lúc, người phụ nữ tóc mai nhuốm bạc đã bái ba lần, còn định nhấc váy quỳ xuống hành lễ.

Mộ Lâm Giang vội vàng đứng dậy đỡ hờ: “Phu nhân không cần đa lễ, chuyện nhỏ không đáng kể mà thôi, cứu được lệnh lang cũng không phải công lao của một mình ta.”

“Đại nhân mau ngồi.” Người đàn bà được ưu ái mà lo sợ, “Còn cả Diệp tiên trưởng nữa, xin nhận một bái của ta.”

“Phu nhân xin đứng lên, cung chủ luôn hòa nhã nhân từ, chuyện thế này hắn làm nhiều vô kể, đã thành thói quen rồi.” Diệp Vân Chu cố nén ý cười gắn hình tượng chính nghĩa cho Mộ Lâm Giang, “Lệnh lang không sao là tốt rồi.”

Người phụ nữ cảm động nhìn về phía Mộ Lâm Giang, một bàn sơn hào hải vị thịnh soạn kia làm bà phân vân không dứt, song vẫn lấy ra một bao vải tùy thân, hai tay đưa tới trước bàn, nhỏ giọng nói: “Ta biết hai vị không thiếu tiền của phàm tục, nhà ta bán bánh nướng, lần này đến vội vàng, vẫn chưa chuẩn bị được quà tạ lễ, nếu ngài không chê, xin hãy nhận lấy mấy chiếc bánh ủ rượu này… Ta cũng biết thế này thật sự rất bủn xỉn, ngài không thích thì bỏ đi cũng không sao.”

“Sao lại thế được, lúc ta chưa bái vào Tĩnh Vi môn cũng ăn những thứ này lớn lên mà.” Diệp Vân Chu đón lấy tay nải, thuận tay đưa cho Mộ Lâm Giang, mềm mỏng an ủi người phụ nữ.

“Đa tạ, đa tạ tiên trưởng, đại nhân!” Hốc mắt người đàn bà đỏ lên, “Vậy ta không quấy rầy nữa, xin cáo từ.”

Diệp Vân Chu thay bà mở cửa: “Phu nhân đi thong thả.”

Mộ Lâm Giang mở bao vải ra, bên trọng cẩn thận bọc hai lớp giấy dầu, tổng cộng năm cái bánh ủ rượu, không biết bao lâu rồi hắn chưa thấy món chính bình thường thế này.

“Cung chủ, nổi tiếng rồi ha.” Diệp Vân Chu đóng kĩ cửa, trêu chọc, “Xem ra về sau không tùy tiện gọi ngươi là Mộ tiên sinh được rồi.”

“Hư danh thôi, hôm nay họ có thể ca tụng ta, ngày mai cũng có thể hạ thấp ta như vậy.” Mộ Lâm Giang làm vẻ không quan tâm thiệt hơn, khóe miệng hơi nhếch lên, “Ngươi thực sự từng ăn những thứ này? Lại là lừa gạt bà ấy đi.”

“Đương nhiên là không.” Diệp Vân Chu quả quyết đáp lại, “Ta cũng coi như chung minh đỉnh thực (2)… Quên đi, việc đã qua không nhắc lại nữa, ngươi gói kín cho dễ giữ lại cất chứa đi, lần đầu tiên được người phàm đến tận cửa cảm tạ, đáng để kỉ niệm.”

(2) Chung minh đỉnh thực: cuộc sống xa hoa (chuông đồng hồ điểm, bày thức ăn ra ăn. Thời xưa chỉ cuộc sống xa hoa của các gia đình quyền quý)

Mộ Lâm Giang rút một chiếc ra, còn lại bọc hết vào, bẻ một miếng đưa tới bên miệng, như có hoài niệm mà cảm khái: “Có gì đáng cất giữ chứ. Lại nói, hồi nhỏ ta trái lại thật sự từng gặm không ít lương khô còn kém hơn thứ này.”

Diệp Vân Chu đang dùng đũa gắp hành thái ra khỏi món cá hầm rượu nguyên con (3), nghe vậy thì kinh ngạc nói: “Ta còn tưởng đổi lại ngươi còn phải phú quý hơn ta nhiều.”

(3) Éc éc chả mấy khi được chèn ảnh đồ ăn:



Y nói xong mới nhớ tới cái động từ “gặm” này của Mộ Lâm Giang, tưởng tượng một chút cảnh hắn gặm màn thầu, chỉ cảm thấy vô cùng hề hước, làm y phốc một tiếng nhoài lên bàn cười run cả người.

Mộ Lâm Giang bất đắc dĩ: “Không bàn đến ngươi đổi thế nào, ta cũng không phải sinh ra đã có cái ghế cung chủ mà ngồi.”

“Chẳng lẽ hồi nhỏ gia cảnh ngươi không tốt?” Diệp Vân Chu hiếu kì.

“Chuyện đã qua không nhắc lại cũng được.” Mộ Lâm Giang dùng lí do thoái thác của Diệp Vân Chu qua loa với y.

Diệp Vân Chu không cam lòng bĩu môi: “Có gì mà không nói được.”

“Vậy ngươi có gì mà không nói được.” Mộ Lâm Giang nhướng mày hỏi lại.

“… Không nói thì không nói.” Diệp Vân Chu nhụt chí.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Mộ Lâm Giang tự múc một bát canh cho mình, nói lời răn dạy: “Người trẻ tuổi, không nên ôm mãi ảo mộng thuở trước không bỏ, thói quen xa xỉ cực độ này tốt nhất nên sửa một chút đi.”

Diệp Vân Chu không để bụng, thuần thục tự rót rượu cho mình: “Ngươi nhìn nhân vật chính của mấy thoại bản đó đi, hận không thể tặng cả giang sơn cho người thương, ngươi thì ngược lại, còn khuyên ta bớt tiêu tiền, ai là người mời ta đến tửu quán xa hoa lãng phí này hả?”

“Ta tự mời ta, ngươi là nhân tiện.” Mộ Lâm Giang cười tủm tỉm nói, “Tịch Tiêu cung là một tay ta thành lập, ta có thể tùy ý hoang phí, nhưng ngươi thì chỉ có thể đàng hoàng tu luyện, bắt đầu từ văn hầu Tịch Tiêu cung của ta.”

Diệp Vân Chu không hề lay động, uống rượu tiếp: “Vô cùng xin lỗi, ta đã qua tuổi cần trưởng bối khích lệ.”

Mộ Lâm Giang đành phải tiếc nuối lắc đầu, hai người ăn cơm đến nửa đường thì chiếc nhẫn của Mộ Lâm Giang lại sáng lên, là ảnh mây truyền âm của Ưng Hiên Dương.

Mộ Lâm Giang thở dài, vung tay trải rộng ảnh mây, mở miệng trước một nhịp: “Nói ngắn gọn, ta và Diệp công tử đang ở tửu quán, chuyện quan trọng chuyển cho Ân Tư.”

“Quan trọng hay không trước giờ vẫn là ta xử lí!” Ưng Hiên Dương nghe thế thì kêu lên một tiếng, Túc Tiêu điện đèn đuốc sáng trưng, trên ảnh mây từ từ trồi lên bóng dáng chống án thư bi phẫn không thôi của hắn, “Cho nên sau này ta có được nghỉ phép không? Ngươi cuối cùng cũng muốn ra ngoài quản việc?”

“Ngươi không phí thời gian viết mấy thoại bản lung ta lung tung kia, số ngày nghỉ không ít hơn một.” Mộ Lâm Giang nhắc nhở một câu, “Ta không có ý định quản gì hết, lần này chỉ bị cuốn vào chút chuyện ngoài ý muốn thôi.”

Ưng Hiên Dương không nhịn được đập thẳng xuống bàn: “Vậy ngươi với Tiểu Chu thì sao, ở trước mặt thủ lĩnh mấy đại môn phái làm sáng tỏ thể loại đồn đãi này, các ngươi thật sự không có quan hệ gì? Ngay cả ta cũng lừa? Thật hay dối?”

Mộ Lâm Giang liếc nhìn Diệp Vân Chu ngoài ảnh mây, Diệp Vân Chu nhún vai một cái, hắn khẽ cười, nói: “Không thật như thoại bản của ngươi.”

“… Quên đi, khi nào ngươi về ta hỏi lại Tiểu Chu. Ngươi làm thế này hại thoại bản của ta đều không bán được, mấy tiểu cô nương trong Nội Vụ đường còn vừa khóc vừa nói mình bị lừa kia kìa.” Ưng Hiên Dương xoa huyệt thái dương, “Tóm lại ngươi không bị thương là tốt rồi.”

Mộ Lâm Giang khoan thai gật đầu, lơ đễnh hỏi: “Sợi tàn hồn ta diệt trừ kia có thể là đồng đảng của Ưng tiên sinh đấy, ngươi có manh mối gì không?”

Shikki: Í ẹ, công chúa hơi bị vô trách nhiệm, không làm cũng có ăn… Tôi cũng ước được thé