*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trước mắt tàn hồn toàn là những đốm sáng tán loạn, gã ẩn núp trong một cơ thể có máu có thịt nên khó tránh khỏi việc bị thân xác ảnh hưởng. Thanh âm cười cợt của Diệp Vân Chu chợt xa chợt gần, gã tựa hồ còn nghe được tốc độ máu chảy như vỡ đê, cái lạnh bắt đầu xâm nhập, từ từ chi phối cơ thể, khiến nó như một con rối bị đứt dây.
Thiên Thư quán chủ tung ra một quyển thẻ tre, phiến gỗ trải ra cuốn vòng quanh người lão, vô số cổ văn tối nghĩa bay lên từ thẻ, mùi bút mực cùng uy áp trang nghiêm từng bước tràn lan tứ phía. Lão lạnh lùng cảnh cáo: “Diệp Vân Chu, còn không mau buông Kiều đường chủ ra, mọi người đều ở đây, không thể để ngươi làm xằng làm bậy!” Diệp Vân Chu xùy một tiếng.
Ngoài kết giới kiếm trận, Thiên Thư Cổ Quyền vừa ra, ngọn lửa đã theo sau phụt lên cao, đao quang kiếm ảnh tới tấp hiện lên, rừng hoa đào thoáng chốc muôn màu muôn vẻ.
“Ta biết ngươi nghe thấy.” Diệp Vân Chu vẫn chuyện ta ta làm, “Ngươi có thể tiếp tục giả chết, có điều một khi kết giới triệt bỏ, sự chú ý của mọi người đổ dồn vào ta, Mộ Lâm Giang sẽ thừa dịp này gϊếŧ ngươi.”
Thân thể Kiều Tâm Nguyệt đã không còn nhúc nhích, đồng tử rời rạc. Tàn hồn mới vừa nén xuống được nỗi khϊếp sợ, gã từng mường tượng vô số tình huống, duy chỉ không ngờ Diệp Vân Chu sẽ nhằm vào mình.
Bóng đen hiện lên một cách dữ tợn trên mặt Kiều Tâm Nguyệt, thốt lên một tiếng gào thét âm u khàn khàn: “Ân Tư vẫn còn trong tay ta! Ta không chỉ có hóa thân này để sử dụng, ngươi diệt một hồn của ta, ta vẫn có thể khống chế y như trước!”
“Ngươi thấy ta quan tâm đ ến Ân Tư à?” Diệp Vân Chu nghiền ngẫm châm chọc, “Ván này là ta bày ra, Mộ Lâm Giang không có quyền lựa chọn con tin chết hay sống.”
“Nhưng nếu Kiều Tâm Nguyệt chết, ngươi chính là đao phủ tàn nhẫn hành quyết trước mắt bao người.” Tàn hồn cười khẩy, “Ngươi cho rằng bọn chúng sẽ bỏ qua cho ngươi?”
“Ngươi thấy Hoắc Phong Lâm nói gì chưa? Ta và gã cùng hội cùng thuyền.” Diệp Vân Chu vẫn bình thản ung dung, “Nếu ngươi thực sự không chịu tách ra, ta đây đành phải giải thích với mọi người rằng đây là Hoắc Phong Lâm bày mưu đặt kế, bởi vì Kiều đường chủ bị quỷ tu bám lên người nên mới không thể không ra hạ sách này. Mà thành Lăng Nhai cũng có Trùng Dương tiên thảo, cứu Kiều Tâm Nguyệt không khó.”
Tàn hồn tức khắc nghẹn họng, ánh mắt Diệp Vân Chu làm đáy lòng gã phát lạnh, không giống cái nhìn căm tức của nhân sĩ chính đạo ghét ác như thù, cũng không phải sự buông lơi khi kế hoạch thành công hay hoảng loạn khi bị ngàn người chỉ trỏ, gã thấy trong mắt y chỉ có vẻ sung sướиɠ khi nắm giữ hết thảy trong lòng bàn tay.
Tất cả phản ứng của gã đều bị Diệp Vân Chu đoán trước, thậm chí sau cảm giác sung sướиɠ kia còn là sự thất vọng, chuyện dính dáng tới gã đến cho Diệp Vân Chu một ít ngạc nhiên vui vẻ cũng không xứng.
Kiếm của Yến Tình tiên tử mang theo ánh vàng cuồn cuộn chém lên kết giới, cô ta vứt bỏ hết những trầm ổn chín chắn vẫn luôn giữ vững tới giờ, than thở khóc lóc: “Phù Tinh chân nhân, đến giờ mà ngươi còn bao che Diệp Vân Chu gϊếŧ đường chủ của ta, ngươi chán sống rồi sao!”
Thiên Thư quán chủ cùng Thương Viêm môn chủ thấy Hoắc Phong Lâm như có ẩn tình mà chưa lên tiếng, nên chỉ ra tay cho có. Người Hoàng đô vẫn thay nhau trách mắng:
“Diệp Vân Chu, nể tình ngươi nhỏ tuổi vô tri, nhất định là bị kẻ khác xui khiến, nếu thả Kiều đường chủ, khai ra chủ mưu thì vẫn còn cơ may chuộc tội!”
“Ngươi mới Trúc Cơ, ai cho ngươi kiếm chiêu mạnh như thế? Nếu ngươi cứ chấp mê bất ngộ, cuối cùng ắt sẽ chịu phản phệ, trả giá thật đắt.”
“Phù Tinh chân nhân, không được trợ Trụ vi ngược!”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Phù Tinh chân nhân, đứng vững.” Diệp Vân Chu nhắc nhở, “Cùng lắm là mấy lão già Đại Thừa kì thôi, ngươi còn phải sợ các lão hay sao.”
Hai tay Phù Tinh chân nhân ấn kiếm chống đất, ánh mắt từ bốn phương tám hướng làm lưng hắn như bị kim chích. Hắn nặng nề thở hắt ra, nét mặt chợt nghiêm nghị lên, vận linh lực ép mũi kiếm xuống đất, ánh sáng trắng nhu hòa bao bọc cơ thể hắn, kiếm khí phóng lên tận trời, lụa trắng của đấu lạp cứ từng tấc từng tấc rách tung tóe, tóc dài như tuyết theo gió bay lên: “Các vị đạo hữu, nếu tin tưởng được tại hạ, thì xin khoan hãy động thủ, nguyên do của việc này, sau đó sẽ rõ.”
“Nói bậy nói bạ!” Hận ý tụ lên ngực Yến Tình tiên tử, tay phải cô ta rút kiếm quét qua, bóng kiếm vàng rực hất tung bàn rượu, thế như chẻ tre đánh về phía kết giới, cây hoa đào trong rừng bị dư kình chặt đổ một đống, cát bụi lẫn cánh hoa bay múa đầy trời, kết giới thoáng chốc nứt ra như thủy tinh.
Vết máu bên khóe miệng Phù Tinh chân nhân chảy xuống bộ bạch y không nhuốm bụi trần, Hợp Thể kì đối đầu với Đại Thừa kì cơ bản không có phần thắng. Hắn nhắm hai mắt lại, vẫn không thối lui, chỉ hi vọng Diệp Vân Chu thật sự có thể thành công.
Nhân vật chính của tiệc rượu từ Mộ Lâm Giang chuyển thành Diệp Vân Chu. Kiếm khí và dư ba của thuật trận đập cho bàn chén vỡ vụn, bừa bãi đầy đất. Người tu vi hơi thấp không xen tay vào được, chỉ có thể lui về sau vây xem. Mộ Lâm Giang không dấu vết lùi vài bước, hóa ra Xuân Giang Đình Nguyệt, còn Vĩnh Trú Đăng liên quan đến an nguy của tam đô, nếu không tất yếu hắn cũng không muốn để lộ mình đang giữ củ khoai lang bỏng tay này.
“Vị Diệp tiểu hữu này thật là… một kẻ tài cao gan lớn.” Hạ Thu Lam như đang xem cuộc vui, vẫn ngồi nguyên chỗ cũ, truyền âm cho Mộ Lâm Giang, “Tiếc là thân phận ta nhạy cảm, thật sự không tiện nhúng tay.”
Mộ Lâm Giang xuyên qua kết giới ánh kiếm lượn vòng nhìn chằm chặp Diệp Vân Chu, hắn dùng tới mười hai phần chú ý, thấy từng chiêu của Yến Tình tiên tử đều không lưu tình, kết giới kiếm trận của Phù Tinh chân nhân đã lung lay sắp đổ.
Bọn người Thiên Thư quán chủ vẫn chưa xuất hết toàn lực, Hoắc Phong Lâm nhấc chưởng đập bay một cái xác bay sang từ một bên bàn rượu, cân nhắc xong thì âm thầm phân phó phó thành chủ: “Yểm Nhật sắp sửa hoàn thành, kết giới vừa vỡ ta sẽ tức tốc bắt lấy Diệp Vân Chu, nói y bị Mộ Lâm Giang khống chế. Ngươi đi dọn dẹp lò rèn một chút, đừng để người khác phát hiện sự tồn tại của Dẫn Mộ Thạch.”
Phó thành chủ cúi đầu lĩnh mệnh, đang định rời đi thì thấy trên thân Kiều Tâm Nguyệt trong kết giới đột ngột thoát ra một sợi khói đen uốn éo. Kiếm thứ ba của Yến Tình tiên tử vừa đánh lên kết giới, ánh kiếm đã không kham nổi gánh nặng, tia sáng chói mắt xen lẫn với lưỡi khí vô hình bắn tóe ra. Phù Tinh chân nhân rên đau một tiếng, chống kiếm ngã quỵ, sương đen xẹt nhanh qua bên người hắn, trốn về phía chân trời.
“Các chủ cứu người! Yêu tà chạy đâu!” Diệp Vân Chu tức khắc trở mặt, chính khí mười phần hô một tiếng. Kiều Tâm Nguyệt đã được đặt trên đất, y vung cổ tay áo vẽ ra một đường cung, vài bóng kiếm lần lượt hiện ra, như tên rời cung truy về hướng tàn hồn đang chạy trốn, “Sư phụ, vây chặt gã!”
Phù Tinh chân nhân vẫn còn đang hộc máu, ép mình rút kiếm ra, ngón tay trái lướt qua lưỡi kiếm, nghiến răng vận linh lực lần thứ hai.
Mộ Lâm Giang thẳng tay ném dù, Xuân Giang Đình Nguyệt lấp lóe mấy lượt đuổi theo tàn hồn, tự mở ra chắn kín đường đi của gã. Tàn hồn thấy tình thế không ổn, ngoảnh đầu lại đã thấy bóng kiếm của Diệp Vân Chu đang xé gió lao đến, làm gã tiến thoái lưỡng nan.
“… Quỷ tu? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Yến Tình tiên tử đỡ lấy Kiều Tâm Nguyệt độ linh lực cho cô, trong mắt đầy ngạc nhiên. Cô thu kiếm, đồng thời rút cây trâm vàng ở một bên khác, trâm nhọn đâm vào ngực Kiều Tâm Nguyệt, tỏa ra mấy sợi chỉ linh lực rối mắt, khâu lại vết thương trí mạng đang chảy máu ồ ạt.
Thiên Thư quán chủ lại nhìn về phía Hoắc Phong Lâm, Hoắc Phong Lâm cũng thấy mông lung, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục giữ im lặng, lặng lẽ truyền âm: “Chờ chút đã, quỷ tu kia là ai?”
Phó thành chủ cũng hoang mang y hệt: “Thuộc hạ cũng không biết… Kiều đường chủ hợp tác với chúng ta thật ra là quỷ tu kia ư?”
“Chư vị tiền bối, đã bức ra được quỷ tu bám lên người Kiều đường chủ, vậy vãn bối có thể ăn ngay nói thật.” Diệp Vân Chu nhìn tàn hồn đang nỗ lực gϊếŧ ra sinh lộ dưới sự bao vây của bóng kiếm và dù, đồng thời giành lên tiếng giải thích trước khi Hoắc Phong Lâm kịp mở miệng, “Đây đều là kế hoạch của thành chủ và Mộ tiên sinh, một trong những mục đích của Xuân Hoa yến chính là để vạch trần quỷ tu lòng lang dạ thú tiềm nhập vào thượng tầng các môn phái. Kẻ này vô cùng gian trá xảo quyệt, hơn nữa còn am hiểu khống chế tâm thần mê hoặc người khác, chỉ khi gã hoàn toàn không phòng bị mới có thể buộc gã lộ ra chân thân.”
Lời giải thích này của Diệp Vân Chu không hề làm lộ một ai. Phù Tinh chân nhân chợt ho khan lên, kiếm trận của hắn tạo thành một lồ ng giam gió thổi không lọt, tàn hồn bị ép vào trong trận, khói đen điên cuồng va đập khắp nơi, song vẫn bị kéo về mặt đất từng chút một.
“Thì ra là thế.” Thiên Thư quán chủ thu hồi Thiên Thư Cổ Quyển, vuốt râu trầm ngâm một tiếng, “Thành chủ quả là nhìn xa trông rộng, lão phu thấy quỷ tu này thật là hung hãn… Nhưng, chuyện này thì có liên quan gì đến Diệp tiểu hữu và Mộ cung chủ?”
Hoắc Phong Lâm muốn nói lại thôi, gã tưởng rằng Diệp Vân Chu muốn vạch trần mình, nhưng thực tế Diệp Vân Chu lại an bài cho gã một nhân vật chính diện.
Phó thành chủ truyền âm: “Thành chủ, chúng ta làm sao bây giờ?”
“Lẽ nào Mộ Lâm Giang muốn gϊếŧ quỷ tu này nên mới cố ý phái Diệp Vân Chu mang mảnh vỡ đến.” Hoắc Phong Lâm nhăn chặt mày, “Tình hình vẫn chưa có gì bất lợi với chúng ta, xem kĩ rồi nói tiếp.”
Diệp Vân Chu vừa cúi đầu sắp xếp ngôn từ một chút, đoạn trần thuật: “Căn nguyên là ta tình cờ cứu được Ân tiền bối ở phụ cận Tĩnh Vi môn. Ngài ấy bị quỷ tu công kích, không tỉnh táo lắm, ta không yên tâm để ngài ấy trở về một mình, lại lo nếu công bố ra ngoài sẽ dẫn quỷ tu trở lại, nên không để lại lời nhắn mà bí mật rời đi cùng ngài ấy.”
“Ngươi cứu Ân Tư ở Tĩnh Vi môn?” Thiên Thư quán chủ bắt được trọng điểm, “Y dựa vào đâu mà không gửi danh thϊếp đã vào Hoàng đô?”
“Quán chủ, trong lời của ta đã có đáp án.” Diệp Vân Chu nhướng mắt, “Cũng giống tình huống trước mắt, vị quỷ tu này có thể nhập vào người, Ân tiền bối bị quỷ tu kiểm soát, nhưng tu vi ngài ấy cao thâm, đã tự thoát ra được khi ở Tĩnh Vi môn, song thần thức cũng bị hao tổn nghiêm trọng, vô phương phản kích.”
“… Sau đó thì sao?” Thiên Thư quán chủ miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích này, hỏi dồn.
“Sau khi ta đưa Ân tiền bối về Tịch Tiêu cung, Mộ tiên sinh vì tỏ lòng biết ơn nên đã giữ ta lại nghỉ ngơi mấy ngày.” Diệp Vân Chu phủi quan hệ sạch đến không còn một mống, “Mà Kiều đường chủ cũng đang du ngoạn ở Mặc Ảnh đô, Lăng Nhai thành chủ liên lạc với Mộ tiên sinh báo cho ngài ấy Kiều đường chủ có khả năng đã bị khống chế, hành động khác thường mưu toan tiếp cận thành Lăng Nhai. Thành chủ và Mộ tiên sinh trao đổi thông tin, sau khi điều tra phân tích thì cuối cùng xác định, kẻ đánh úp Ân tiền bối và khống chế Kiều đường chủ là cùng một quỷ tu.”
Một số người dạn gan đều nhìn về phía Mộ Lâm Giang, Mộ Lâm Giang đạm nhiên cầm ô, thầm nhủ phiên bản hoàn toàn mới này quá là trụ cột chính đạo.
Thiên Thư quán chủ nhìn Hoắc Phong Lâm tươi cười miễn cưỡng, Mộ Lâm Giang ép dù xuống làm lão không trông thấy nét mặt, nhưng lão luôn cảm giác không khí giữa hai người này không đúng.
Hoắc Phong Lâm lúc này đã nghe không hiểu nữa, chỉ có thể lễ độ mỉm cười.
“Thành chủ không chắc Thu Thủy kiếm các có bị thâm nhập vào hay không, cho nên không liên lạc với Thu Thủy kiếm các. Ta tự tiến cử tham gia kế hoạch số hai, bề ngoài là giả bộ nhằm vào Mộ tiên sinh, kì thật lại giương đông kích tây, bức quỷ tu xuất hiện… Nhưng hiện tại xem ra lại làm Yến Tình các chủ đau lòng, là lỗi của chúng ta, xin thứ lỗi.” Diệp Vân Chu chuyển sang Yến Tình tiên tử còn đang cứu người, khom người chắp tay thi lễ.
Yến Tình tiên tử cũng kiêm tu y thuật, cô sửng sốt một chốc, sau mới ngơ ngẩn nói: “Không sao… Rốt cuộc Tâm Nguyệt bị quỷ tu bám lên người từ bao giờ, ta thế mà không phát hiện. Là ta quá kích động, làm tôn sư bị thương, sau đó ta sẽ chữa thương cho hắn.”
Diệp Vân Chu dịch bước, để lộ ý cười nhìn Mộ Lâm Giang, cũng thi một lễ: “Ta chỉ là một vãn bối Trúc Cơ, kiếm khí là pháp bảo của Tịch Tiêu cung. Có thể tham gia vào bố cục của hai vị tiền bối, vãn bối vô cùng vinh hạnh, và càng bội phục Mộ tiên sinh cam nguyện gánh bêu danh to lớn để phối hợp, vì kế này mà hi sinh, cùng chư vị tiền bối ở đây đều là những người nhiệt tình vì lợi ích chung. Không có các vị tiền bối, quỷ tu đã chẳng phải đền tội.”
Các tu giả mới nãy còn công kích Phù Tinh chân nhân giờ lại rối rít khách sáo, nơi nơi đều tràn ngập mấy câu nói vuốt đuôi như “Chân tướng rõ ràng”, “Ta biết ngay Phù Tinh chân nhân nhất định là có lí do mà”, “Thành Lăng Nhai bày mưu tính kế để cứu đường chủ nhà khác, thật là đại công vô tư”. Người ca ngợi Mộ Lâm Giang tuy rất rất ít, nhưng dẫu gì vẫn có vài câu.
Ánh mắt Mộ Lâm Giang rơi xuống mặt đất, hắn khẽ hừ một tiếng.
Tàn hồn bị vây trong lồ ng kiếm trận, thấy Diệp Vân Chu nói hươu nói vượn thì tức giận không thôi, muốn quát to gì đó, nhưng ánh kiếm sắc nhọn bay tán loạn trong lồ ng không ngừng dù chỉ một giây, khiến gã không thể không kiệt lực né tránh, không rảnh bận tâm được đến tiến triển bên ngoài.
“Nói như thế, ngươi và Mộ cung chủ không có quan hệ gì khác?” Thiên Thư quán chủ hãy còn muốn đào ra vết nhơ trên người Mộ Lâm Giang, lão trước sau vẫn không tin thành Lăng Nhai thật tâm hợp tác với Mộ Lâm Giang, mà không phải đang cố tình bày nghi trận vây đánh hắn, “Nhưng lão phu ngược lại cho rằng không có lửa thì sao có khói, nếu không vì sao hắn không ngăn cản thêm, mà lại mặc cho Diệp tiểu hữu bị người ta vu oan.”
Diệp Vân Chu chửi thầm Thiên Thư quán chủ nhìn thì già khọm mà hóng hớt gớm, y còn chưa lên tiếng, Mộ Lâm Giang đã âm u mở miệng, lạnh nhạt nói: “Lời bịa đặt không tới được kẻ khôn ngoan, ta và Diệp công tử không có quan hệ gì không thể cho người khác biết, thanh giả tự thanh. Nếu quán chủ đã biết đây là bôi nhọ phỉ báng, vậy mong ngươi hiểu vọng ngôn sẽ gây hỗn loạn, sau này uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, chớ có đẽo cày giữa đường.”
Diệp Vân Chu ngẩn người, không ngờ rằng lúc này Mộ Lâm Giang lại làm sáng tỏ trước mặt mọi người. Không lâu trước đây y còn ngày nhớ đêm mong được thoát khỏi mấy lời đồn nhảm nhí này, nhưng bây giờ khi Mộ Lâm Giang thực sự đính chính, y ngược lại bực bội nói không nên lời, như thể bị phản bội.
“Ngươi! Hừ, lão phu lo người trẻ tuổi Hoàng đô không hiểu lòng người hiểm ác thôi.” Thiên Thư quán chủ chán ngán nói, “Thành chủ, ngươi mời mọi người tề tụ phải chăng là cố ý cảnh báo, để chúng ta thanh tra lại môn phái kĩ lưỡng? Thành chủ dụng tâm lương khổ, nhưng quỷ tu này nhiều lần quấy nhiễu Hoàng đô, phải xử lí thế nào?”
Các môn phái Hoàng đô đều đang đợi Hoắc Phong Lâm chỉ thị, Yến Tình tiên tử thì bận bịu cứu người nên không rảnh thảo luận. Mộ Lâm Giang tùy ý liếc Diệp Vân Chu một cái, thực ra hắn cũng không biết Diệp Vân Chu cụ thể muốn nói gì, cùng lắm là y đi một bước, hắn cũng tiếp một bước là được.
Hoắc Phong Lâm căng da đầu nói: “Dĩ nhiên là nghiêm ngặt thẩm vấn, chỉ sợ gã đến vì đánh cắp tin mật, không thể xử quyết qua loa được.”
Gã nghĩ thầm ước chừng quỷ tu này từng có chút tiếp xúc với Mộ Lâm Giang, nếu Diệp Vân Chu đã đưa tên này tới cửa ngay trước mặt mọi người, kế hoạch hôm nay không thành, vậy cứ thuận thế giam lại, để đó đối phó Mộ Lâm Giang cũng được.
“Chuyện quỷ tu này hiện giờ cơ bản đã giải quyết, ta biết các vị tiền bối nhất định còn nghi vấn, xin đợi sau tiệc tiến hành một cuộc họp khác, ta cùng Mộ tiên sinh sẽ có mặt giải thích toàn bộ.” Diệp Vân Chu khẽ gật đầu với bốn phía, “Mộ tiên sinh, tin rằng những thứ ngài mang ra từ trong núi, đều đã vật quy nguyên chủ chứ.”
Mộ Lâm Giang thoáng ngẫm ý tứ của Diệp Vân Chu, trầm giọng nói: “Hạ môn chủ chính vì việc này mới đến.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Hoắc Phong Lâm nghe vậy thì nhìn phía Hạ Thu Lam, Hạ Thu Lam hơi mỉm cười với gã, khoan thai đứng dậy: “Vậy tại hạ cũng không úp mở nữa, không biết các vị đạo hữu có từng nghe qua Vĩnh Dạ cung?”
Tiếng nói của hắn vừa dứt, sắc mặt Hoắc Phong Lâm chợt biến, phó thành chủ thì vô cùng kinh ngạc, nắm chặt quyền.
“Há chỉ là nghe qua, nhi tôn nhà ta còn từng ở mấy tháng kìa.” Đỉnh Nguyên chân nhân vẫn luôn đứng ngoài cuộc bấy giờ rốt cuộc đã lên tiếng. Tướng mạo ông chừng bốn mươi tuổi, sừng sộ lên liền có phần nghiêm khắc đáng sợ, “Nếu không có Mộ cung chủ ra tay cứu giúp, ta còn không biết Hoàng đô lại có nơi quy tụ những tội ác tày trời như vậy. Bất luận chủ nhân là ai, ta tất sẽ làm kẻ đó trả giá thật đắt.”
Đỉnh Nguyên chân nhân đánh xuống một chưởng, bàn rượu vốn dĩ đã chia năm xẻ bảy nay cứ thế tan thành bột mịn. Ông cùng Tô Lê đi lên vài bước, chính thức hành lễ nói cảm tạ với Mộ Lâm Giang: “Vừa rồi tình hình phức tạp, thứ cho ta không rõ nội tình, không nói chêm vào được, Tô Vĩ ta ở đây đa tạ Mộ cung chủ đã cứu nhi tôn của ta.”
“Chân nhân không cần đa lễ.” Mộ Lâm Giang duỗi tay đỡ hờ, “Thân thể Tô thiếu gia không sao chứ?”
“Đã không vấn đề, mấy ngày nay nó còn ngóng trông có thể mời được Mộ cung chủ tới Tô gia làm khách kìa.” Đỉnh Nguyên chân nhân cười hai tiếng, hổ thẹn nói, “Mộ cung chủ không màng danh lợi không tranh thiệt hơn, trước đây ta có thành kiến, hiểu lầm cung chủ, hôm nay trước mặt các vị đạo hữu, Tô Vĩ ta lại nói một tiếng xin lỗi với Mộ cung chủ, mong cung chủ nhận một bái của ta.”
Câu này của Đỉnh Nguyên chân nhân vừa ra, không ít môn phái vô cùng chấn kinh, len lén thì thầm với nhau, bên cạnh bất ngờ còn thấy rất kì lạ.
Mộ Lâm Giang nao nao, khóe mắt vô thức đảo qua Diệp Vân Chu, Diệp Vân Chu nhếch khóe miệng, nháy mắt với hắn như đang tranh công.
“… Không sao.” Ngữ khí Mộ Lâm Giang phức tạp, hắn vẫn một mực nói với Diệp Vân Chu mình không để ý cái nhìn của người khác, đã như nham thạch bao lần mài mòn qua năm tháng, cát bụi sương tuyết hòa vào mỗi đường vân, thích ghét kính sợ của thế nhân đã sớm tập mãi thành quen, không thể mảy may lay động hắn nữa.
Nhưng khi Đỉnh Nguyên chân nhân cùng Tô Lê hồn nhiên nhiệt tình nói cảm ơn hắn, khi những mâu thuẫn tránh né kia trở thành sự thăm dò không còn sắc nhọn như thế, hạt giống ngủ say dưới mặt đá, tuy mềm dẻo lại dễ như trở bàn tay ngoi lên khỏi tầng nham thạch, mọc ra mầm non, đưa ánh sáng ấm áp xuống vết rạn.
Diệp Vân Chu từng đùa với hắn, muốn để hắn không còn là người hi sinh không ai biết đến nữa, Diệp Vân Chu đã thành công.
“Chư vị, ta tin rằng số người từng nghe qua về Vĩnh Dạ cung không phải là ít.” Mộ Lâm Giang thu dù chống xuống trong tay, “Mấy ngày trước, trong phái các ngươi chắc hẳn đã có người nhận được một phong văn kiện nặc danh rồi chứ.”
“Không sai, trong thư kia đã thuyết minh lại chi tiết những tội ác của Vĩnh Dạ cung, c**ng bức bắt cóc tu giả vô tội, mua bán nô ɭệ, lén xây nơi đánh bạc đấu giá tang vật.” Chưởng môn Lăng Giang môn Dạ đô đứng ra đáp lời, hắn có quan hệ khăng khít với Tô gia, thấy Đỉnh Nguyên chân nhân hết sức tán thành Mộ Lâm Giang thì cũng tức thì dám nói chuyện, “Từng vụ việc đều là chuyện cả thiên hạ không dung thứ, nếu nơi này là có thật, phải liên hợp chúng môn phái cùng nhau tiêu diệt, trả lại công bằng tự do cho người bị hại.”
“Ta cũng nhận được.” Các chủ Sùng Nguyệt các, một môn phái nhỏ ở biên giới Hoàng đô, cũng nhíu mày, liếc nhìn Hoắc Phong Lâm đang bị Mộ Lâm Giang cướp ánh đèn sân khấu, tiếp tục nói, “Ta định đến khi yến hội kết thúc sẽ thương nghị việc này với thành Lăng Nhai.”
Nơi ghế chủ tọa trên đài, Hoắc Phong Lâm bị Mộ Lâm Giang ngăn trở, sắc mặt biến đổi không ngừng. Diệp Vân Chu lấy tên gã làm việc tốt, cục diện đã dần không trong khống chế của gã, gã bèn lặng lẽ truyền âm: “Chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng dùng hạ sách, không thể để Mộ Lâm Giang và người của Dạ đô còn sống mà rời đi được.”
Phó thành chủ gật đầu một cái, tay trái đã cầm một khối hổ phách sáng long lanh.
Người nói tiếp càng ngày càng nhiều, giúp người chưa từng nghe về Vĩnh Dạ cung cũng bắt đầu hiểu rõ tổ chức này. Diệp Vân Chu chậm rãi đến bên người Mộ Lâm Giang, hạ đầu xuống, tràn đầy hứng thú nhìn khuôn mặt ức chế của Hoắc Phong Lâm, yên lặng đưa ngón trỏ lên môi, khe khẽ nói: “Suỵt.”
Thái dương Hoắc Phong Lâm nổi toạc gân xanh, Diệp Vân Chu quay đầu đi không quan tâm đ ến gã nữa, tiếp đó trong tai liền truyền đến một âm thanh không nóng không lạnh: “Hừ.”
Mộ Lâm Giang chống dù, hai tay giao nhau trên cán dù, giật giật ngón tay, mắt nhìn thẳng, như thể chưa từng gϊếŧ gà dùng dao mổ trâu mà truyền âm nói “hừ” vậy.
Diệp Vân Chu cúi đầu sờ mũi, ngại nhiều người không làm được gì, đành phải lùi ra một bước đứng chếch phía sau Mộ Lâm Giang, đảm đương thị vệ.
Mộ Lâm Giang ngẫm nghĩ, hẳn cho đến giờ ý tưởng của hắn và Diệp Vân Chu đều đồng bộ, Diệp Vân Chu không biểu thị gì, chứng tỏ hội nghị giọng khách át giọng chủ này vẫn có thể tiếp tục.
“Chư vị đạo hữu, trật tự một chút.” Mộ Lâm Giang nâng tay phải lên, thanh âm vẫn bình đạm như thường, không cố tình cao giọng, nhưng mọi người đều nể mặt mà rối rít dừng trao đổi, chờ hắn lên tiếng, “Văn kiện nặc danh các ngươi nhận được là do Tịch Tiêu cung phát ra, sở dĩ không kí tên đóng dấu, lí do là gì trong lòng các ngươi đều hiểu rõ.” Đám người lại lúng túng cười ngượng một trận, nếu nhận được thư của Tịch Tiêu cung, rồi thấy trên đó ghi danh sách tu giả bị hại trong khu vực của mình, e rằng đại đa số mọi người sẽ cho rằng đây là lá thư đe dọa mang thâm ý khác.
“Vậy hành động lần này của Mộ cung chủ, là muốn dẫn đầu chịu trách nhiệm bao vây tiễu trừ Vĩnh Dạ cung à?” Lúc này Thiên Thư quán chủ rốt cuộc mở miệng, “Vĩnh Dạ cung cả gan náu ở Hoàng đô, ngươi đã thương lượng với thành chủ chưa? Bằng không chính là bao biện (1), tuy có lòng hảo tâm, nhưng quy củ cũng không được phá.”
(1) Fun fact, giờ tôi mới biết luôn á:)))
Mộ Lâm Giang nghiêng đầu liếc phía Diệp Vân Chu, Hoắc Phong Lâm trên đài đã không muốn tiếp tục nghe Diệp Vân Chu nói nữa, gã quyết định thật nhanh, truyền âm quát: “Động thủ!”
Phó thành chủ lập tức nương vào sự che khuất của ống tay áo bóp nát hổ phách trong tay, bên trong tinh thể vàng nhạt có một con trùng vẫn còn đang ngọ nguậy, song Hạ Thu Lam bỗng cất giọng gọi phó thành chủ, làm động tác của gã cứng lại.
“Cảnh phó thành chủ, ta nghe nói rất nhiều việc của thành Lăng Nhai đều do các hạ xử lí, đã lâu như vậy rồi, sao các hạ vẫn chưa nói gì?” Hạ Thu Lam theo dõi từng cử chỉ của gã, ung dung nói.
“Tại hạ làm việc luôn luôn cẩn trọng, chỉ sợ phụ sự phó thác của thành chủ, nên đang chờ mọi người nói rõ tình hình, tiếp thu ý kiến hữu ích rồi mới quyết định.” Phó thành chủ gượng gạo cười một chút, không dám ra tay ngay dưới mắt Hạ Thu Lam, “Huống hồ khách quý Trọng Hoa ở đây, nói những chuyện này cũng không phải.”
“Thì ra là thế.” Hạ Thu Lam ôn tồn lễ độ phụ họa, “Vừa rồi Thiên Thư quán chủ có nói, Vĩnh Dạ cung nằm ở Hoàng đô, vậy quả thực phải hỏi ý thành Lăng Nhai. Nhưng ta cũng nhận được tin tức từ Mộ cung chủ, tại thành Tương Vũ của Trọng Hoa tiên môn cũng phát hiện một hang động giam giữ mấy trăm tu giả và bá tánh, cũng chính là nhánh phụ thuộc của Vĩnh Dạ cung, việc này phải tính thế nào? Không phải ta hỏi tội thành Lăng Nhai, mà ta tin thành Lăng Nhai nhất định có thể trợ giúp Trọng Hoa tiên môn điều tra án này, chắc chắn sẽ không đùn đẩy trì hoãn.”
Mắt Diệp Vân Chu sáng lên, hướng đi của Mộ Lâm Giang và Hạ Thu Lam đúng hợp ý y. Phó thành chủ nở nụ cười giả dối, trong mắt đã hiện vẻ bực bội. Hoắc Phong Lâm chưa cho gã chỉ thị, mà chỉ liếc nhìn phía chân trời, dường như đang chờ đợi điều gì đó.
Diệp Vân Chu biết gã đang đợi Yểm Nhật đao, lén kéo nhẹ tay áo Mộ Lâm Giang, hắng giọng, tung ra một tin làm cấp cao các môn phái ở đây không dám tin tưởng.
“Hạ môn chủ, kẻ thủ ác đứng đầu Vĩnh Dạ cung, Lăng Nhai thành chủ đã điều tra được rõ ràng.” Diệp Vân Chu lại lần nữa kéo Hoắc Phong Lâm vào, “Chắc hẳn các vị tiền bối cũng đã nghĩ, chỉ thu phục một quỷ tu mà làm vậy liệu có quá mức chộn rộn. Ấy là vì hôm nay vẫn còn mục tiêu thứ hai nữa, chính là trước công chúng bóc trần chân diện mục của kẻ thủ ác Vĩnh Dạ cung, phó thành chủ thành Lăng Nhai Cảnh Ngọc Tân.”
“Ngươi nói gì?” Phó thành chủ khẽ sửng sốt, khó mà tin nổi.
“Thành chủ luôn giao quyền lớn cho Cảnh phó thành chủ, không chút nghi ngờ gã, lúc phát hiện chân tướng, thành chủ cũng vô cùng đau lòng khó hiểu.” Diệp Vân Chu nói, lộ vẻ thương tiếc xót xa, chậm rãi lấy một lệnh bài lót khăn tay ra từ trong tay áo, “Đây là lệnh bài thông hành của thuộc hạ Vĩnh Dạ cung, ở đây nếu có tiền bối am hiểu kiểm nghiệm, có phải phó thành chủ từng cầm hay không, chỉ thử là biết. Cảnh phó thành chủ lừa trên dối dưới, cậy vào chức vụ lén lút mở Vĩnh Dạ cung, hôm nay thành chủ muốn tại đây đại nghĩa diệt thân, để mọi người chính đạo cùng nhau chứng kiến, lấy đó mà làm gương.”
“Diệp Vân Chu, ngươi… ngươi đừng vội ngậm máu phun người!” Phó thành chủ nhíu chặt mày, kích động quát, “Chỉ dựa vào một lệnh bài đã muốn vu oan giá họa, thành chủ hoài nghi ta bao giờ?”
Mộ Lâm Giang gật đầu ho nhẹ một tiếng che giấu kinh ngạc, cho Hạ Thu Lam một ánh mắt bình tĩnh chớ nóng. Thiên Thư quán chủ giơ tay lên, nhất thời không biết nên tin ai, đoạn yên lặng nhận lấy lệnh bài trên tay Diệp Vân Chu, cùng người khác kiểm tra thực hư. Mộ Lâm Giang liền nhân cơ hội ngoái đầu nhìn Hoắc Phong Lâm, quả quyết nói: “Không sai, quyền hành của thành chủ không ở trong tay, dù có muốn xử lí Cảnh phó thành chủ thì cũng lực bất tòng tâm, chỉ có thể ra hạ sách này. Chắc hẳn chư vị đạo hữu đều biết thành chủ phóng khoáng hào sảng, nặng tình nặng nghĩa, lại càng không muốn chĩa đao chỉ kiếm vào huynh đệ mình, nên mới một mực im lặng không lên tiếng.”
Hoắc Phong Lâm siết chặt quyền, suýt chút nữa đã không kiềm chế được biểu cảm, vạn phần hối hận vì đã để Diệp Vân Chu mặc ý phát huy, làm người phát ngôn của mình. Yến Tình tiên tử đã ổn định được vết thương của Kiều Tâm Nguyệt, đối diện với gã quăng tới một ánh mắt đồng cảm.
“Ta tin tưởng Mộ cung chủ, cũng tin tưởng thành chủ.” Yến Tình tiên tử hiếm hoi bày tỏ thái độ.
Hoắc Phong Lâm càng thêm bối rối, gã phải làm sao bây giờ? Phủ nhận? Đây đều là do Diệp Vân Chu ăn nói lung tung?
Nhưng Diệp Vân Chu vừa bắt được quỷ tu lai lịch bất minh, mặc dù trọng thương nhưng tốt xấu gì cũng giúp Kiều Tâm Nguyệt thoát khỏi khống chế, Mộ Lâm Giang lại còn nói năng hùng hồn kéo bè kéo phái ngay tại hiện trường…
Sự ớn lạnh lặng lẽ trườn lên dọc xương sống, Hoắc Phong Lâm nhớ lại lúc vừa gặp Diệp Vân Chu, ranh con kia bị trói trên ghế, bịt hai mắt lại, gã chỉ cần khẽ động ngón tay là có thể gϊếŧ y, nhưng từ khi nào gã lại bắt đầu thuận theo tư duy của Diệp Vân Chu? Tất cả những việc này đều trong lòng bàn tay Diệp Vân Chu ư?
“Thành chủ?” Phó thành chủ không dùng truyền âm nữa, ngoảnh đầu nhìn vẻ mặt rối rắm của Hoắc Phong Lâm, thế mà nhất thời không xác định nổi Hoắc Phong Lâm là đang diễn kịch, biểu hiện mình đau đớn vì mất huynh đệ giống Hoắc Phong Đình, hay là đang suy xét việc từ bỏ gã.
“Cảnh phó thành chủ, đã đến nước này mà trong lòng ngươi vẫn còn ảo tưởng à?” Diệp Vân Chu cười híp mắt nói, dùng một ám thị chỉ có gã nghe ra được mà khuyên nhủ, “Thành chủ là người ra sao ngươi hiểu rõ nhất, ngài ấy không có khả năng sẽ bao che ngươi, nếu ngươi vẫn ngoan cố chống đối không nhận tội, đến khi mọi người chỉnh quân vây hãm Vĩnh Dạ cung, chứng cứ muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, lúc đó không phải ngươi lại vu là thành chủ sai khiến ngươi làm chứ? Nếu ngươi còn một xíu lương tâm, muốn báo đáp ơn tài bồi của thành chủ, thì tự phế tu vi tạ tội với thành chủ đi.”
Tất cả mọi người đều đang đợi Hoắc Phong Lâm và phó thành chủ lên tiếng. Nội bộ thành Lăng Nhai phát sinh vấn đề, Thiên Thư quán chủ cũng bèn nói năng thận trọng bo bo giữ mình. Phó thành chủ loạng choạng lùi về sau một bước, Diệp Vân Chu chỉ nói mấy câu đã đẩy gã đến vách núi, gã giật mình nhớ tới khi Diệp Vân Chu dùng bộ dạng ngoan ngoãn vô hại hỏi mình, ngài sẽ cam tâm tình nguyện chết vì thành chủ sao?
Lúc đó gã trả lời chắc như đinh đóng cột, nhưng bây giờ lại không kìm được muốn nhìn Hoắc Phong Lâm. Gã do dự, gã không cam lòng; gã có thể chết, nhưng gã vẫn muốn trước khi chết, dù là đòi hỏi quá đáng, được ban cho một ánh mắt.
Hoắc Phong Lâm vội vã truyền âm cho gã: “Ngươi cứ nhận trước đi, khi nào phong ba ngừng lại rồi tìm người chết thay.” Thanh âm Hoắc Phong Lâm lộ ra chút nóng nảy.
Phó thành chủ ngơ ngẩn, gã muốn truyền âm hỏi, chẳng lẽ ngài muốn thuộc hạ tự phế tu vi sao, vậy thuộc hạ còn làm việc cho ngài thế nào được nữa; nhưng mấy Đại Thừa kì ở đây đều đang ngó chừng gã, gã sợ liên lụy đến Hoắc Phong Lâm, nên không dám không kiêng kị gì mà dùng linh lực truyền âm.
“Phó thành chủ, đừng quên thương thế của ngươi, ngươi thoát được à?” Diệp Vân Chu đưa tay lướt nhẹ qua bụng, bỏ thêm một cọng rơm cuối cùng cho gã.
Phó thành chủ rùng cả người, Diệp Vân Chu đang lấy Hoắc Phong Lâm uy hϊếp gã, chủ nhân của gã vẫn không muốn bại lộ thân phận, không nói câu nào vì gã.
“Không sai, ta chính là chủ nhân Vĩnh Dạ cung.” Phó thành chủ chợt hóa đao ra, những dòng khí đen đỏ đan xen từ dưới chân phụt lên, quấn quýt vào nhau. Gã giấu đi sự thất vọng trong mắt, ra vẻ khoa trương lạnh lùng nói, “Ta quản lí thành Lăng Nhai cho Hoắc Phong Đình mấy trăm năm, cũng không thoát nổi một chữ “phó”, Hoắc Phong Đình chưa hề làm gì, dựa vào đâu mà làm thành chủ được muôn người kính ngưỡng? Hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết, thành Lăng Nhai này vốn nên là của ta!”
Mộ Lâm Giang đưa tay muốn bảo vệ Diệp Vân Chu ra sau, Diệp Vân Chu triệu ra bóng kiếm cũng làm động tác y hệt hắn, cánh tay va vào nhau, Mộ Lâm Giang bất đắc dĩ mím môi, đổi thành giữ chặt tay áo Diệp Vân Chu, mũi chân chấm xuống mặt đất nhẹ nhàng bay lên, mang theo Diệp Vân Chu như xuyên qua rừng hoa vụt về phía sau.
Đao kiếm pháp bảo lại lần nữa phát sáng, mọi người đang nhiếc móc phó thành chủ chó cùng rứt giậu, thì trong đám người lại thình lình bật lên một tiếng hét thảm thiết.
“A —— bụng con đau quá, sư phụ cứu con!” Một tiểu đồ đệ theo chưởng môn sư phụ đến đây ngã xuống đất, đầu đầy mồ hôi lạnh lăn qua lộn lại. Sư phụ nó cả kinh, đang buông kiếm ngồi xổm xuống kiểm tra thì đột nhiên cũng nghiến răng ngã quỵ xuống.
“Có độc! Chúng ta trúng độc!” Cô nương Sùng Nguyệt các kinh hô một tiếng, ngã xuống đống gỗ tan tác vốn từng là bàn rượu.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ngắn ngủi trong nháy mắt, chỉ thấy binh khí pháp bảo rơi đầy đất, âm thanh r3n rỉ liên tục không ngừng, số người còn đứng vững ở hiện trường lác đác chẳng còn bao nhiêu.
Phó thành chủ mở mấy ngón tay ra, vụn tinh thạch theo cán đao trượt xuống: “Rượu và thức ăn của các ngươi đã bị ta âm thầm hạ độc, hôm nay các ngươi đều phải chết ở nơi này!”
Hạ Thu Lam thầm thấy may mắn vì mình không uống rượu, giơ tay bấm quyết một trận pháp tiên môn, trên vòm trời quang đãng tụ lại tầng tầng mây đen che kín bầu không, tiếng sấm không ngừng nổ đùng đoàng trong mây.
Diệp Vân Chu theo phản xạ quay đầu nhìn Mộ Lâm Giang, Mộ Lâm Giang nói khẽ: “Ta đề phòng, không chạm vào rượu.”
“Vậy thì… âu…” Diệp Vân Chu đang định thở phào một hơi, trong bụng lại đột ngột dâng lên một trận đau đớn kịch liệt như sóng cuộn biển gầm, giống như có người cầm rìu mổ bụng y. Y phút chốc ngã xuống bên cạnh Mộ Lâm Giang, hai mắt hoa lên, thanh âm dồn nén trượt ra một tiếng r3n rỉ từ cổ họng.
“Diệp Vân Chu!” Mộ Lâm Giang biến sắc, bất chấp đang giả đò giữ khoảng cách với Diệp Vân Chu, quỳ một gối đỡ vai Diệp Vân Chu thử mạch y, “Cố gắng lên, đây là độc gì, ngươi có manh mối không?”
Diệp Vân Chu trở tay nắm chặt cổ tay Mộ Lâm Giang, dựa theo bản năng kéo tới bên miệng cắn lên, qua gấm dày vải mỏng trùng điệp mơ hồ kêu một tiếng phát ti3t.
“Diệp Vân Chu, ngươi tỉnh lại…” Mộ Lâm Giang sốt sắng mím môi, lời đến bên miệng lại nuốt xuống, ngẫm lại Diệp Vân Chu còn nhỏ tuổi, bị thương chưa được mấy lần, không nhịn đau được cũng rất bình thường.
Hắn bị sự quan tâm làm rối, dốc sức tự nhủ mình bình tĩnh, liền thấy bên cạnh đã chầm chậm tới đây một người mà hắn chưa hề chú ý tới.
“Mộ cung chủ, thuốc giải có thể là cái này.” Sắc mặt Phù Tinh chân nhân tái nhợt, toàn thân ngoài vết máu thì trắng như tuyết, cụp mắt đưa qua một viên đan dược, thoáng th ở dốc một hơi, tiếp tục nói, “Nó đã uống trà độc, nhưng ủy thác Ân thủ tịch đem thuốc giải nhường lại cho ta, ta trước sau vẫn lo lắng, nên bèn giữ lại. Vân Chu không động đến thịt rượu mà vẫn trúng độc, rất có thể là độc chậm phó thành chủ khơi lên.”
Mộ Lâm Giang cẩn thận dịch cổ tay ra, hai dây máu theo mu bàn tay chảy xuống. Hắn không rảnh quan tâm, lấy đan được từ đầu ngón tay Phù Tinh chân nhân, nâng gáy Diệp Vân Chu đút vào miệng y. Diệp Vân Chu ho hai tiếng, biên độ run rẩy cuối cùng cũng nhẹ hơn một chút.
“Còn ngươi thì sao?” Mộ Lâm Giang hít sâu, chậm rãi thở ra, định thần lại hỏi Phù Tinh chân nhân.
Phù Tinh chân nhân gắng gượng đứng thẳng, nhìn chỗ bày kiếm trận giam giữ tàn hồn cách đó không xa, đột nhiên phun ra một ngụm máu, run giọng nói: “Ta không sao… Đừng để gã trốn…”
Hắn còn chưa nói hết câu, thể lực đã không chèo chống nổi, ngã xuống đất hôn mê.
Không trung mây đen cuồn cuộn, trận pháp với tia sét xanh trắng như ẩn như hiện trong mây, Hạ Thu Lam đứng chắp tay sau lưng, Hoắc Phong Lâm làm như trúng độc ngã xuống trên đài, chỉ còn phó thành chủ một tay cầm đao khắc trận đồ lên mặt đất.
“Dưới chiêu này ngươi tuyệt đối không có phần thắng, giơ tay đầu hàng đi.” Hạ Thu Lam nghiêm giọng nói.
“A, hôm nay để ta lãnh giáo một phen, xem xem Huyền Âm Hãn Lôi trận của Trọng Hoa tiên môn có phải chỉ là hư danh hay không.” Phó thành chủ nhấc đao đập uỳnh xuống đất, trận đồ trên mặt đất sáng lên ánh quang.
“Ôi, chấp mê bất ngộ.” Hạ Thu Lam lắc đầu ngán ngẩm, tung người vọt lên, vung tay xuống, một tia sét ngạo nghễ oai phong hóa thành cột sáng bổ thẳng xuống dưới, tia điện ngân lam thô bạo nhảy nhót, tiếng ầm vang đinh tai nhức óc, thiên địa vạn vật đều bị ánh chớp nuốt chửng vùi lấp, dù nhắm chặt hai mắt cũng bị ánh chói đỏ làm ch ảy nước mắt.
Diệp Vân Chu cuối cùng đã tìm lại được lí trí, mồ hôi lạnh thấm ướt áo trong. Hai mắt y được Mộ Lâm Giang che kín, nhận ra trước đó đã xảy ra chuyện gì, bất chấp dư ba đau đớn trong bụng, vươn tay mò đến ngực Mộ Lâm Giang, thuận thế nắm tấy cổ áo hắn.
“Coi chừng tàn hồn!” Diệp Vân Chu thấp giọng nhắc nhở, níu lấy cổ áo Mộ Lâm Giang chống người lên trong ngực hắn, nói cực nhanh bên tai Mộ Lâm Giang, “Ta cố tình không loại bỏ Hoắc Phong Lâm, ngươi phải liên lạc Hoắc Phong Đình, đừng để hắn phơi bày ra trước mặt mọi người. Mấy lão già Hoàng đô kia đều muốn tính kế ngươi, nhất định phải có người chặn hậu. Tìm một cơ hội cho Hoắc Phong Đình lén giải quyết Hoắc Phong Lâm, Cảnh Ngọc Tân chắc chắn phải chết, Hoắc Phong Đình không cần rêu rao, cứ trực tiếp về làm thành chủ của hắn là được, ngươi có ơn với hắn, thành Lăng Nhai có thể giúp sức cho ngươi… Khụ!”
“Xem ra ta đoán gần đúng rồi.” Mộ Lâm Giang có một tia xúc động, “Ngươi nghỉ ngơi trước đi, còn lại để ta phụ trách.”
Ánh chớp xung quanh dần yếu đi, Diệp Vân Chu được Mộ Lâm Giang đặt xuống đất, y ngọ nguậy bò dậy, nheo hai mắt lại, nghe thấy Hạ Thu Lam bất chợt cảnh báo: “Mọi người cẩn thận!”
Ánh chớp tan hết, trình trận pháp của Hạ Thu Lam đã đến độ tuyệt diệu, không làm tổn hại cảnh vật xung quanh chút nào, hoàn chỉnh bổ lên người phó thành chủ.
Phó thành chủ đầu bù tóc rối quỳ trên đất, trông như chỉ có một vệt đỏ thẫm dưới khóe miệng, trận đồ dưới thân gã bấy giờ mới từ từ chuyển động, dần mở rộng, nổi lên không trung rồi chậm rãi tản ra.
Đao gã không thấy nữa, Minh Đồng của Mộ Lâm Giang sáng lên ánh tím mỹ lệ, hắn ngẩng đầu nhìn phía chân trời, ngay khoảnh khắc mây đen từ Huyền Âm Hãn Lôi trận tan hết, một màn chắn dày nặng nhớp dính nước bùn chợt phủ xuống.
Diệp Vân Chu nghiêng đầu nhìn, kiếm trận của Phù Tinh chân nhân lại lần nữa vỡ vụn, tàn hồn chớp đúng thời cơ, từ vòm chắn chưa kịp bao phủ lại hết cướp đường chạy ra.
“Mau đuổi theo!” Diệp Vân Chu quát, đang định triệu ra bóng kiếm thì Hoắc Phong Lâm bò trên đài đột nhiên vỗ đất đứng dậy.
“Ta đuổi theo quỷ tu!” Hoắc Phong Lâm rống lên một tiếng, lướt qua phía dưới màn chắn rồi biến mất.
Mộ Lâm Giang cùng lúc ném ra Xuân Giang Đình Nguyệt, Hạ Thu Lam cũng tung ra một vòi rồng, chỉ kém gang tấc đã bị màn chắn cản lại.
Dưới màn chắn tức khắc tối đến độ đưa tay không thấy năm ngón. Có người lại rên lên một tiếng, Hạ Thu Lam búng tay ra một quang cầu lơ lửng trên không trung chiếu sáng xung quanh. Phía trên màn chắn gợn lên như mặt hồ dưới mưa bụi, từng luồng đao khí vẫn rơi xuống, chặt đứt chân một tu giả đang nằm trên đất.
“Mọi người lui về bên người ta!” Mộ Lâm Giang triệu hồi Xuân Giang Đình Nguyệt, quyết định thật nhanh đẩy dù về phía trước, nan dù ẩn đi, một khoảng trời sao lộng lẫy mở ra trong đám bùn nhơ, chặn lại những lưỡi đao sắc bén không ngừng hạ xuống.
Yến Tình tiên tử từ đầu đến cuối vẫn khoanh chân chữa thương, mười ngón tung bay vung ra mấy chục bóng trâm vàng mờ mờ, đâm vào người những đạo hữu trúng độc. Tơ linh lực rất mảnh nối ngọc hoa trên trâm vàng với ngón tay cô, dệt ra một chiếc võng sáng lấp lánh bên cạnh Mộ Lâm Giang. Cô mắng bằng giọng trong trẻo: “Tĩnh tâm ngưng thần hết đi, ta giải độc cho các ngươi.”
Diệp Vân Chu thấy tàn hồn thoát khỏi kết giới, tuy phiền chán nhưng không sốt ruột. Tàn hồn biết vị trí của Dẫn Mộ Thạch, nhưng Ân Tư cũng biết, Hoắc Phong Lâm cũng sẽ đi lấy đao, trước khi họ giải quyết lẫn nhau đã đủ thời gian để y và Mộ Lâm Giang đuổi tới.
Phó thành chủ quỳ gối tại nguyên chỗ không nhúc nhích, Diệp Vân Chu đến gần gã. Hạ Thu Lam chắp tay sau lưng ở bên cạnh lắc lắc đầu: “Gã thế mà lại toàn lực bày trận vây giữ chúng ta, tuyệt nhiên không hề cản Lôi quyết mà gắng gượng ăn chiêu này, ngay cả thần tiên cũng không cứu được gã.”
Diệp Vân Chu bước lên bậc thang, trong không khí vẫn phảng phất khí tức của sấm sét, làm da y thỉnh thoảng toát lên cảm giác như bị kim đâm. Phó thành chủ chưa tắt thở, nhưng đã không còn sức động đậy.
“Ngươi cam tâm tình nguyện sao?” Diệp Vân Chu ngoảnh lại nhìn Mộ Lâm Giang đang chống lên một khoảng sao trời cho tu giả trúng độc, bỗng nhiên vô cùng muốn biết đáp án.
“… Đương nhiên.” Phó thành chủ mấp máy khóe miệng, nhếch lên một chút ý cười.
Diệp Vân Chu thoáng chốc mê mang, y không biết nếu như mình có ngày này, liệu có thể cam tâm tình nguyện cản đao chặn hậu cho Mộ Lâm Giang hay không, lại nghĩ tới, dù là đối với y Mộ Lâm Giang cũng không khinh suất hứa hẹn sinh tử, truy hỏi: “Dù gã không chút thương cảm vì ngươi?”
“Ta… chưa từng mong được đền đáp.” Phó thành chủ từ từ nhắm mắt lại, khi Hoắc Phong Lâm xông khỏi màn chắn, ngay cả nhìn cũng chưa hề nhìn gã.
Gã không biết câu này của mình có tính là nói dối không, chưa kịp nghĩ thông đã gục đầu xuống.
Diệp Vân Chu thở dài một tiếng nhỏ đến mức không thể nghe thấy, ngoái đầu nhìn Hạ Thu Lam vừa xem xong tuồng, nói: “Hạ môn chủ, ngài đến cũng đến rồi, đừng vẩy nước nữa, chính sự của chúng ta còn chưa xong đâu.”
Hạ Thu Lam chống cằm đằng hắng một tiếng: “Nơi này dù gì cũng là Hoàng đô, ta không tiện ra tay mà.”
“Ta nghe nói lúc trước đế tôn Trầm Luân cảnh ra tay ở Tu Chân cảnh rất thống khoái.” Diệp Vân Chu cười nói.
Hạ Thu Lam nghẹn họng: “Đấy là Đạo Võ tiên môn, không phải trong vùng Trọng Hoa ta… Được rồi, nếu Diệp tiểu hữu đã có lời, ta đây đành phô cái vụng vậy.” Đoạn giơ tay bấm quyết.
Diệp Vân Chu trở lại bên người Mộ Lâm Giang, bảo hắn có thể thu dù. Mộ Lâm Giang triệu hồi Xuân Giang Đình Nguyệt, Hạ Thu Lam đập màn chắn, Mộ Lâm Giang gật đầu với hắn, sau đó tức thì nhảy lên không trung chạy tới chỗ Dẫn Mộ Thạch.
Diệp Vân Chu đạp bóng kiếm bắt kịp hắn, Mộ Lâm Giang ở đằng trước không nói một lời, Diệp Vân Chu nghĩ ngợi, sau một lúc lâu mới dịu giọng: “Chuyện xảy ra bất ngờ, ta không kịp bàn bạc với ngươi.”
Mộ Lâm Giang vẫn trầm mặc như trước.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Coi như ta vô cùng xin lỗi.” Diệp Vân Chu hiếm hoi mà xin lỗi.
Mộ Lâm Giang ngoảnh mặt làm ngơ.
“Ta cắn rất mạnh, vẫn nên băng bó chút đi, khó nhìn.” Diệp Vân Chu tìm chủ đề trong tiếng gió.
Mộ Lâm Giang làm như không thấy.
“… Ngươi nói câu gì được không.” Diệp Vân Chu tăng thêm âm lượng.
“Không được.” Mộ Lâm Giang bình thản nói.
Diệp Vân Chu: “…”
Diệp Vân Chu thỏa hiệp: “Rốt cuộc ngươi muốn ta làm thế nào?”
“Không thế nào hết.” Mộ Lâm Giang không hề hay động.
Tác giả có lời muốn nói: Diệp công tử: Online chờ một phương pháp dỗ bạn gái chính xác.
Shikki: Èmmm, hình như trước cùng từng xuất hiện nhưng tôi quên nói, đế tôn Trầm Luân cảnh là thụ một bộ khác trong cùng hệ liệt, là bộ đầu tiên của hệ liệt luôn ó. Nhưng mà công thụ không hợp gu lắm nên tôi đã drop 2 lần:))))