Diệp Vân Chu ngửa đầu ra sau, nỗ lực không để nguyên tác lừa tình, thận trọng nói: “Buông ta ra được không? Ta phải nghe truyền âm.”
“Trên người ngươi dính mùi lạ.” Mộ Lâm Giang đè lại cánh tay đang định lấy phù truyền âm ra của y, thoáng lui ra một chút, nhìn Diệp Vân Chu từ trên xuống dưới, uyển chuyển nhỏ giọng nói bên tai y, “Là mùi của một loại hoa cúc, loại hoa này thường được đặt trong quan tài, cùng nhập liệm hạ táng với người chết.
“Rõ ràng ngươi còn sống, tại sao lại có mùi này?”
Diệp Vân Chu đứng yên không động đậy, Mộ Lâm Giang âm trầm nói xong thì nhìn chăm chú xem thần sắc y biến hóa thế nào, thế mà Diệp Vân Chu lại không hề dao động, thậm chí còn kéo một sợi tóc ngửi ngửi, có phần nghi hoặc.
“Không ngửi thấy.” Diệp Vân Chu mù mờ, “Nói, sao ngươi lại ngửi được, ta có chỗ nào khác thường à?”
Mộ Lâm Giang không dọa được Diệp Vân Chu thì hơi thất vọng, ngược lại tự hại mình, càng nghĩ kĩ càng thấy kinh khủng, nhớ đến bữa cơm ăn cùng với Thi Tiểu Mai kia thì vô cùng hối hận vì đã không dùng linh lực sử dụng Minh Đồng quan sát một chút, dẫn tới hiện tại chỉ có thể tưởng tượng ra thương thế Diệp Vân Chu miêu tả.
Trên đầu có vết thương, miệng vết thương lớn đến mức nào? Có bao nhiêu máu cho đủ để chảy liên tục như thế? Trong óc kì thật toàn là đồ ăn?
Hắn thất thần trả lời Diệp Vân Chu: “Bình thường, chẳng qua có thêm mùi hoa khác, giống như bạch băng lan, yếu ớt nhưng cứng cỏi, sinh trưởng nhiều ở bình nguyên vào mùa hạ, kì nở hoa từ tháng ba đến tháng chín…”
“Dừng dừng.” Diệp Vân Chu sầm mặt nói, “Chúc mừng ngươi đoán trúng nhãn hiệu bồ kết của ta, ta sẽ đổi ngay.”
Mộ Lâm Giang thuận tay gạt lũ tóc của Diệp Vân Chu, đoạn quay người, đi bộ xung quanh y: “Nói chính sự đi, mùi này hẳn là dính từ chỗ Thi cô nương, hoa cúc là tập tục mai táng của thành Ổ, cách thành Phong Diêm chưa đến năm trăm dặm.”
“Tập tục mai táng…” Diệp Vân Chu li3m răng nanh, “Thi cô nương từ nơi khác về, hoặc là cô ấy đặt hoa cho người khác, hoặc là chính người khác đặt hoa cho cô ấy, căn cứ vào vết thương trên đầu kia của cô ấy thì ta thiên về khả năng thứ hai hơn.”
Y tổ chức lại tam quan vỡ nát của mình một chút, vuốt cằm nói: “Thi thể biết đi biết ăn cơm ở Mặc Ảnh đô, chắc cũng chẳng kì quái nhỉ.”
Mộ Lâm Giang lạnh nhạt nói, “Ngươi có gì hiểu lầm với Mặc Ảnh đô không.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Bây giờ đã muộn rồi, không tiện đi gõ cửa phòng một cô bé, mai ta sẽ dò xét một chút xem có thể tìm được manh mối gì không.” Diệp Vân Chu lấy phù truyền âm đã rung được một lát ra, “Ngươi ngồi sang bên cạnh đi, ở kia có báo lá cải Phong Diêm gϊếŧ thời gian đấy, ta đi gặp Trì Sơ Vũ.”
Mộ Lâm Giang có phần ấm ức vì bị xử lí qua loa, đoạn ngồi xuống cạnh bàn, cầm tờ báo lá cải trên bàn, mở ra, cảnh cáo Diệp Vân Chu: “Nên nói cái gì không nên nói cái gì, ngươi tự xem xét mà làm.”
“Đương nhiên.” Diệp Vân Chu gật đầu một cái với hắn, vứt phù truyền âm ra, phía trên tấm phù chậm rãi tụ lại một mảng khói tạo thành một bức ảnh mây sáng. Một nữ tử trang điểm đẹp đẽ hùng hổ xuất hiện trên ảnh mây, khuôn mặt cô ả rất đẹp, nhưng dưới sự tức giận lại có vẻ hơi hung ác.
“Diệp Vân Chu, ngươi rốt cuộc đang ở đâu, phong thư này có ý gì?” Đầu ngón tay Trì Sơ Vũ kẹp một tờ giấy nhăn nheo, chất vấn.
“Sư tỷ, tỷ bán đứng ta, hiện tại ta ở đâu tỷ còn không biết?” Mặt Diệp Vân Chu lộ vẻ bi thương, “Trước giờ ta tưởng sư tỷ chỉ không thích ta, không ngờ tỷ lại muốn cả mạng ta.”
Trì Sơ Vũ dời mắt, “Lúc tuần tra ta chỉ nghe được họ muốn gặp ngươi, không muốn gϊếŧ ngươi, mà ta cũng không biết họ là ai. Nếu ngươi đã không chết rồi thì tự giải quyết ổn thỏa đi, đừng có quay về nữa.”
Diệp Vân Chu thở dài thườn thượt, giọng nói run rẩy mang âm điệu nức nở, làm Mộ Lâm Giang đang đọc báo hết hồn ngẩng đầu. Y tủi thân lại khổ sở mà nghẹn ngào: “Sư tỷ, tỷ yên tâm, ta biết tỷ vì yêu nên mới lầm đường lạc lối, cũng có thể tha thứ cho tỷ, ta sẽ không hận tỷ.”
Trì Sơ Vũ ngẩn người, ánh mắt trốn tránh, áy náy hiện ra trong chớp mắt, rồi nhanh chóng bị căm ghét phẫn nộ thay thế. Khóe môi cô ta run lên, như thể danh dự đang bị làm nhục, vừa định mở miệng…
Hai vai Diệp Vân Chu run rẩy, tiếng khóc dần dần cất cao, biến thành tiếng cười hưng phấn, cô ngẩng đầu thì chỉ thấy y cười cực kì thoải mái, trong mắt nào có một chút bi thương.
Trì Sơ Vũ nhận ra mình bị chơi, thẹn quá hóa giận, mắt hạnh trợn lên: “Diệp Vân Chu, ngươi!”
Diệp Vân Chu không chút để ý, mỉa mai nói: “Cho rằng ta khờ khạo như vậy thì ngươi quá ngây thơ. Sư tỷ, chúng ta đều là những người thủ đoạn, ngươi tuyệt đối đừng tự ti, lần này bị ta bắt thóp chỉ vì kĩ năng của ngươi thua một bậc thôi. Ta cũng sẽ không chất vấn ngươi trên thước đo đạo đức, dù sao chúng ta đã hại nhau rồi thì còn nhân nghĩa gì nữa.”
“Diệp Vân Chu, đến cùng ngươi muốn nói gì!” Trì Sơ Vũ ném bay thứ gì đó, loảng xoảng một tiếng, tức đến độ đỏ cả hốc mắt, “Nếu ngươi chỉ muốn khoe sự may mắn của mình, vậy ngươi thành công rồi đấy.”
“Mục đích của ta dĩ nhiên không đơn giản như vậy.” Diệp Vân Chu mím môi cười cười, “Ta muốn đàm phán một giao dịch, đưa Đông Hạc Cốt trong cấm địa tới trấn Lộ Ninh Mặc Ảnh đô, càng nhanh càng tốt. Lộ phí đi đường ta sẽ trả cho ngươi, ngươi còn có thể nhân cơ hội du lịch giải sầu. Ta cũng không định trở về, sư huynh vẫn là của ngươi, cho nên hi vọng ngươi suy xét cho kĩ rồi phối hợp, đừng để giao dịch biến thành uy hϊếp.”
Trì Sơ Vũ kinh ngạc, một lúc lâu sau mới tiêu hóa được tin tức này, gầm nhẹ: “Diệp Vân Chu, đúng là ta nhìn lầm ngươi rồi, không ngờ ngươi lại là tiểu nhân đê tiện như vậy, sư huynh quả nhiên bị lời ngon tiếng ngọt của ngươi lừa bịp mới có thể đính thân với ngươi! Ta nhất định phải vạch trần mặt nạ giả dối của ngươi!”
“Đừng vạch, sư huynh sẽ tin tưởng ai, trong lòng ngươi rõ ràng nhất. Ta khóc lóc kể lể trước mặt huynh ấy là ngươi lén lút hại ta, huynh ấy ấm áp như vậy, nhất định sẽ bảo vệ ta. Ngươi dám đánh cuộc huynh ấy tin ngươi hay tin ta không?” Ngữ khí Diệp Vân Chu chắc chắn, “Thậm chí ta còn có thể giả bộ bị trói, để sư huynh mang Đông Hạc Cốt tới chuộc ta, nhưng mà khi đó thì ngươi phải giải thích thế nào đây.”
Tay Mộ Lâm Giang đang cầm báo hơi dùng sức, vò ra vài nếp gấp trên tờ báo, quay người đưa lưng về phía Diệp Vân Chu, lật tờ báo sang trang tiếp theo, nhưng đọc không vào được gì cả.
Trì Sơ Vũ cau mày cân nhắc lợi hại, bỗng ngoài cửa truyền đến một giọng nói sang sảng: “Sư muội? Hình như ta nghe thấy tiếng thứ gì vừa rơi vỡ.”
“Không sao, ta không cẩn thận đánh rơi chén thôi.” Trì Sơ Vũ vô thức trưng ra gương mặt tươi cười, đáp lại.
“Không bị thương chứ? Mau để sư huynh xem.”
“Ta thật sự không sao, sư huynh quan tâm ta như vậy, lấy tính tình của sư đệ thì khi trở về sẽ ghen đấy.” Trì Sơ Vũ ra vẻ hờn dỗi, ánh mắt sắc bén kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn ảnh mây. Diệp Vân Chu phía đối diện lui ra sau một bước làm một cử chỉ mời, biểu cảm thản nhiên không chê vào đâu được.
“Đệ ấy ghen cái gì chứ, chúng ta đều là người một nhà mà. Ây, cũng không biết sư đệ chạy đi đâu rồi.”
“Sư huynh yên tâm, ta nhất định sẽ giúp huynh tìm được đệ ấy.” Trì Sơ Vũ dịu dàng bảo đảm, “Huynh mau về nghỉ ngơi đi, tuy sư đệ không ở đây nhưng vẫn còn người quan tâm huynh đấy.”
Người ngoài cửa nói một câu, may là còn muội ở đây. Diệp Vân Chu ngoái đầu nhìn Mộ Lâm Giang đang dán mắt lên tờ báo, hắn nhéo ấn đường, dáng ngồi tràn ngập vẻ “ta sẽ không nhắm mắt gật bừa chuyện này đâu”.
Diệp Vân Chu đứng trước ảnh mây cổ vũ: “Sư tỷ, chắc ngươi cũng không muốn khiến sư huynh chán ghét mình nhỉ, giữa thân bại danh liệt và hai bên cùng có lợi nên chọn điều gì, tin rằng ngươi là người thông minh.”
Không đợi Trì Sơ Vũ nói thêm gì nữa, Diệp Vân Chu đã ngắt luôn phù truyền âm, lá bùa trong tay bị đốt thành tro. Y hất tro bụi lên, trấn tĩnh thở hắt ra theo tro cặn dần dần tan biến.
“Trì Sơ Vũ, chẳng có lòng dạ gì cả.” Diệp Vân Chu thấy cực kì không thú vị, “Cô ta tỏ ra càng để ý, lợi thế của ta càng nhiều, đáng tiếc cô ta bị tức giận đến mụ mị đầu óc, không rõ được cái lí này, nhàm chán.”
“Ngươi còn nhớ ngươi đã nói gì không?” Mộ Lâm Giang bỏ tờ báo xuống, dưới bình đạm chứa nghiêm khắc, “Hôn ước là lời đồn.”
Diệp Vân Chu thong thả ngẩng đầu nhìn trần nhà, có hơi chột dạ, “Ngươi quan tâm nhiều như vậy làm gì, đây đều là vấn đề cá nhân của ta.”
“Nếu muốn bảo ta không quan tâm, thì đừng chơi đùa tình cảm trước mặt ta.” Mộ Lâm Giang khẽ nhăn mi lại, ngữ khí lạnh lùng, “Nói dối quá nhiều, cẩn thận ngay cả lời nói thật của ngươi ta cũng không phân biệt được.”
“Ngươi cũng thấy đấy, sư huynh biết rõ Trì Sơ Vũ có ý với gã, còn mặc kệ để Trì Sơ Vũ tiếp cận mình, cũng đối tốt với cô ta. Ngươi không cần phải đồng cảm với loại người này.” Diệp Vân Chu đi đến cạnh bàn nhìn Mộ Lâm Giang.
“Không phải ta đồng cảm với cậu ta, mà ta đang cho ngươi lời khuyên.” Mộ Lâm Giang nói lời thấm thía, “Làm người phải có giới hạn, chà đạp nhân tâm thái quá, e rằng cuối cùng sẽ quên trong ngực mình đang đập cái gì.”
Diệp Vân Chu nhất thời nghẹn họng, ánh mắt dần nguội lạnh, giận dỗi kéo ghế ra ngồi xuống, nghĩ thầm Mộ Lâm Giang lấy tư cách gì giáo huấn y chứ, không phải y còn đang bào chế thuốc cho hắn sao.
Y để một cánh tay lên bàn, chống trán, y không biết sợ hãi, không hiểu tại sao Trì Sơ Vũ lại sợ hình tượng của mình sụp đổ trong mắt sư huynh, y chỉ biết lợi dụng. Con người đều có thất tình lục dục, vậy quả tim của y có phải là tim hay không?
Diệp Vân Chu liếc Mộ Lâm Giang đang nhắm mắt dưỡng thần qua kẽ ngón tay, đoạn gõ mặt bàn hỏi: “Ngươi nói thật đi, ngươi từng thích ai bao giờ chưa?”
Mộ Lâm Giang mở mắt ra, lắc đầu nói: “Chưa từng.”
Diệp Vân Chu xùy một tiếng: “Chó chê mèo lắm lông, ngươi biết gì về tình cảm chứ.”
Mộ Lâm Giang không tỏ ý kiến, xua tay nói: “Đi xuống đi, ta muốn ngủ.”
“Được thôi, ngươi thì thanh cao rồi.” Diệp Vân Chu giận tím mặt vỗ bàn đứng lên, nói hai chữ “được” liền, ngẩng đầu cười gằn, “Hừ, nếu ngươi đã không chấp nhận được sự dối trá của ta thì bao giờ thuốc tới tay, chúng ta lập tức đường ai nấy đi. Thường Hi kiếm nể mặt bá tánh vô tội ta sẽ giúp ngươi lấy, còn lại ta không phụ trách.”
Ánh sáng lạnh chợt lóe lên trong mắt Mộ Lâm Giang, hắn ngồi thẳng dậy, Diệp Vân Chu không ngoảnh đầu mở cửa đi thẳng ra ngoài.
Hàm dưỡng của Diệp Vân Chu đúng thật là không tệ, dù tức đến nỗi nói năng lộn xộn nhưng động tác mở cửa vẫn nhẹ nhàng, đảm bảo không quấy nhiễu đến hàng xóm.
Mộ Lâm Giang chợt dùng sức ấn tay vịn, âm thanh gỗ vụn vỡ tan vang lên, một mảnh gỗ vụn lướt vèo qua sườn mặt Diệp Vân Chu ghim lên ván cửa, cắt đứt vài sợi tóc.
Diệp Vân Chu thả tay, cúi đầu dùng lòng bàn tay sờ lên mặt, không bị thương, nhưng sự lạnh lẽo cơn gió bén nhọn kia mang tới vẫn còn sót lại.
Diệp Vân Chu mỉm cười đóng cửa, ngoái đầu lại, ngay sau đó bóng hình chợt lóe lên, xuất hiện trước mặt Mộ Lâm Giang nhấc chân đá bay ghế dựa của hắn.
Mộ Lâm Giang ngã về phía trước theo quán tính, kịp thời hóa dù ra chống lên mặt đất, cả người lẫn ghế bay đến tận ven tường mới dừng lại, mũi dù phanh trên sàn nhà tạo thành một khe rãnh sâu hoắm.
“Ta trở mặt còn nhanh hơn lật sách, đừng ép ta phải đánh.” Ánh mắt Diệp Vân Chu âm trầm, “Ngồi đến độ cao này rồi, chẳng lẽ tay ngươi còn sạch sẽ ư? Con người đâu phải thánh nhân, ngươi còn phải phân đắt rẻ sang hèn làm gì, nực cười.”
Mộ Lâm Giang đứng dậy kéo lưng ghế ra đá về cạnh bàn, mắt tối đi, ập lên cơn lũ đen kịt: “Sau khi ngươi tìm được thuốc thì sao, tiếp tục lá mặt lá trái với Tĩnh Vi Môn? Lúc cần thì tùy thời lấy tới mà lợi dụng, lừa gạt tình cảm không đáng giá của sư huynh ngươi? Như vậy mỗi câu ngươi nói với ta, ở các thời điểm khác nhau có phải sẽ có cách sử dụng khác nhau không?”
Giọng hắn giấu đi sự giận dữ, song lại có cảm giác từng bước bức bách, giống như muốn giữ lí trí và tỉnh táo để bới ra đáp án từ trong đầu Diệp Vân Chu.
Diệp Vân Chu có chút bực bội: “Ngươi muốn thế nào?”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Ngươi uy hϊếp Trì cô nương, là cô ta gieo gió gặt bão, ta là người được lợi, không tiện khoe mẽ.” Mộ Lâm Giang không tiếng động thở một hơi sâu xa, nâng mũi dù lên, phủi phủi bằng cổ tay áo. Hắn ngước mắt áp sắc đen xuống, đến gần Diệp Vân Chu, “Nếu giữa các ngươi không phải thực lòng, ta hi vọng sau này ngươi sẽ thẳng thắn với sư huynh ngươi, hủy hôn ước. Ngươi muốn leo lên trên thì không sai, nhưng bán thân để đổi lấy quyền lực, làm người khác khinh thường.”
Diệp Vân Chu quay đầu ấn mi tâm, Mộ Lâm Giang không hề ép người khác bán thân, thậm chí còn chấn chỉnh lại mấy người đó.
“Kể cả ta có bán thì cũng không phải bán thân, là bán đầu óc.” Diệp Vân Chu không nhịn được đính chính.
“Nếu ngươi cứ tiếp tục treo trên người gã, sớm muộn cũng đến ngày thành thân, vẫn là bán thôi, cho nên hủy đi.” Mộ Lâm Giang bỗng duỗi tay gảy qua tóc mai rũ xuống của y, làm như không nói: “Lâu rồi không động thủ, chưa quen tay lắm, cắt đứt mất tóc của ngươi. Còn nữa, đừng nói dối ta, quãng đời còn lại của ta tựa sương mai, đã nhìn tới cuối rồi, nếu lại tràn ngập dối trá, ngươi không cảm thấy thật đáng buồn ư?”
Diệp Vân Chu chặn tay Mộ Lâm Giang lại, muốn nói lại thôi. Y ngột ngạt đến luống cuống, không muốn nhìn đôi mắt tĩnh như hồ sâu của Mộ Lâm Giang nữa, giây sau lại tự cười nhạo mình, rối rắm như vậy làm gì. Mộ Lâm Giang nói gì, ngoài mặt y cứ đáp ứng đại đi, hắn cũng chẳng thể đọc được suy nghĩ.
Nhưng khi ngẩng đầu đối diện Mộ Lâm Giang, lại khốn khó lo rằng hắn sẽ thực sự nhìn thấu mình.
… Từ khi nào mà y lại biết lo lắng như vậy?
Diệp Vân Chu khép hờ mắt, trầm giọng nói: “Ta có một điều kiện.”