Diệp Vân Chu nháy mắt thu lại bóng kiếm đã bám lên. Bỗng tay trái y tê dại, chỉ thấy Cửu mệnh quan nhấp nhô hầu kết nuốt nước bọt xuống, ngoài mạnh trong yếu kéo y vội vàng lùi về sau.
“Cung chủ… Sao ngài lại ở đây?” Cửu mệnh quan nhìn chằm chằm đường núi không dám ngẩng đầu.
“Trả lời.” Mộ Lâm Giang trầm giọng ra lệnh, làm kinh sợ đám chim chóc trong núi.
Đầu Cửu mệnh quan nổ vang, lí trí dường như đã bị Hoàng Âm đánh bay khỏi não. Dưới tình thế cấp bách, hắn dùng sức kéo Diệp Vân Chu đến trước người, móng tay phải chợt mọc dài ra, nhuộm màu xanh sẫm, trông như móng vuốt sắc nhọn, kề lên cổ Diệp Vân Chu: “Đừng tới đây! Bằng không ta sẽ cào nát mặt y!”
Diệp Vân Chu: “…” Đọc nhầm thoại rồi.
“Ngươi cũng không muốn thấy đồ chơi của mình người không ra người quỷ không ra quỷ đâu nhỉ.” Cửu mệnh quan thở hào hển uy hϊếp, mang theo Diệp Vân Chu gian nan lùi về sau trên nền tuyết không tới bắp chân, “Thả ta đi, ta không muốn làm y bị thương đâu!”
Ánh sáng lạnh lập lòe trong mắt Mộ Lâm Giang. Diệp Vân Chu từ từ nâng hai tay qua vai ra vẻ đầu hàng, hơi ngoảnh đầu lại, cạn lời: “Ngươi đã đe dọa thì phải lực lên, đừng trốn sau lưng ta được không, như vậy thực sự rất mất mặt.”
Cửu mệnh quan cao hơn y không ít, thế mà lại đang khom lưng uốn gối núp sau Diệp Vân Chu, không dám ngoi đầu dậy để né tránh Minh Đồng của Mộ Lâm Giang. Diệp Vân Chu chưa từng thấy ai kéo hông bắt cóc như thế, làm con tin còn thấy mất mặt.
“Ranh con câm mồm!” Cửu mệnh quan quát lớn một câu, cánh tay đang bắt Diệp Vân Chu run như trúng gió. Rõ ràng hắn không nhìn cặp mắt của Mộ Lâm Giang, nhưng lại cứ cảm thấy đằng sau có thứ gì đó đang nhìn chòng chọc mình… Không chỉ đằng sau, mà bốn phương tám hướng đều lia tới những ánh nhìn sắc bén. Hắn bỗng nghiêng đầu nhìn ra sau như bị thần kinh: ngoại trừ một điểm sáng xanh phía chân trời, xung quanh đen sì, không có gì hết.
Cửu mệnh quan thở phào trong lòng, thầm tự an ủi, chỉ là tự mình dọa mình thôi, Minh Đồng cái gì, chỉ cần không nhìn, chẳng lẽ Mộ Lâm Giang có thể móc mắt đem đến trước mặt hắn chắc.
Hắn li3m môi khô, ngoảnh đầu lại chuẩn bị cưỡng chế mang Diệp Vân Chu đi, kết quả vừa quay mặt, hắn thình lình đối diện với hai tròng mắt đầm đìa máu.
Hai tròng mắt nhoe nhoét vảy máu tanh hôi ấy đang nạm ngay trên gáy Diệp Vân Chu, con ngươi điên cuồng đảo loạn khắp nơi, ngay khi phát hiện Cửu mệnh quan thì phút chốc ngừng lại, nhìn chằm chằm khóa chặt hắn.
“CÚT NGAY! AAA!” Cửu mệnh quan sởn gai ốc, theo phản xạ đẩy Diệp Vân Chu ra. Cặp mắt kia lại không buông tha, bay vù ra, mặc cho hắn vung móng thế nào cũng không ngăn được. Hắn chỉ có thể kêu thảm thiết nhìn nó phóng to trước mặt, từng chút từng chút chèn vào hốc mắt mình.
Bị đẩy lảo đảo, Diệp Vân Chu đứng vững xong thì thấy Cửu mệnh quan vừa ngã lăn lộn trên mặt đất, năm ngón tay tự moi chính mắt mình, vừa la hét lung tung “Sư phụ tha mạng!” “Con sẽ đi gϊếŧ người ngay!” “Đừng phạt con!” các kiểu xin tha.
Mộ Lâm Giang mở dù, bước đi như thường về phía trước, đoạn dừng lại trước người Diệp Vân Chu một bước, ngữ khí không chút nhiệt độ: “Giải thích.”
Diệp Vân Chu không sợ Hoàng Âm hầm hè của hắn, nghĩ ngợi: “Nếu ta nói hắn đồng cảm với ta, không đành lòng thấy ta rơi vào động quỷ, cho nên muốn tiếp ứng ta thoát khỏi nơi này, ngươi có tin không?”
“Đồ đệ của Thi Thứu lão nhân Trưởng Lão viện, hắn đồng cảm với ngươi? Vớ vẩn, nếu ta không ở đây, có phải ngươi còn định đặt cửa cả hai bên không? Uổng công ta tin tưởng ngươi như thế.” Mộ Lâm Giang cười khẩy một tiếng, mặt dù khẽ nâng để lộ khuôn mặt, sự tức giận hòa lẫn với thất vọng trong mắt.
Diệp Vân Chu dời mắt nghiêng đầu, nghĩ bụng, ngươi tin tưởng ta chứ đâu phải ta tin tưởng ngươi, ngươi tin ai thì liên quan gì đến ta.
Y không thấy Mộ Lâm Giang có thể tin mình đến mức nào, không bàn đến việc chỉ mới quen mấy ngày, y là người của Tĩnh Vi môn Hoàng đô, đã biết chuyện cơ mật tối cao của Tịch Tiêu cung, còn tạm thời làm việc ở Túc Tiêu điện, bất kì điểm nào cũng rất vi diệu.
Ba tháng nữa, Mộ Lâm Giang sẽ đúng hẹn thả y đi? Dù là người khác rời đi, để đảm bảo thì cũng phải xóa hết kí ức liên quan mới đúng.
Sở dĩ Diệp Vân Chu không bàn bạc với Mộ Lâm Giang về hiềm nghi của Cửu mệnh quan chính vì muốn nắm trong tay quyền chủ động, y không định dựa vào bất cứ kẻ nào, cũng chưa bao giờ dựa vào bất kì ai.
“Tại sao không nói gì?” Mắt Mộ Lâm Giang đột nhiên nổi lên một sợi đen, màu đen kịt sền sệt từ từ lan rộng trong mắt hắn, như xúc tu của con gì đó đang ngọ nguậy, cuối cùng dung hòa thành sắc đen tuyền sâu không thấy đáy, thôn phệ ánh tím long lanh hoa mỹ vốn có, khiến cặp mắt xinh đẹp kia như thể chỉ còn hai lỗ hổng, “Thật sự tưởng ta không dám động vào ngươi?”
“… Trước tiên đừng nóng giận, chúng ta có thể ngồi xuống bàn lại điều kiện.” Diệp Vân Chu thỏa hiệp trước. Y nhớ trong nguyên tác cuối cùng Mộ Lâm Giang tự móc hai mắt, bị chính đạo vây đánh; mặc dù truyện chưa kết thúc, nhưng không có Minh Đồng thì quá nửa là dữ nhiều lành ít. Y tiếc thay cho Mộ Lâm Giang, bèn mềm mỏng thái độ nói có lệ: “Ta sẽ cho ngươi một lời giải thích, đừng dùng Minh Đồng, màu tím vẫn hợp với khí chất của ngươi hơn.”
Màu đen cuồn cuộn trong mắt Mộ Lâm Giang thoáng rút đi một chút.
“Không phải mai còn muốn dẫn ta tới nơi nào đó à? Ta đi là được.” Diệp Vân Chu lấy lòng.
Mộ Lâm Giang áp mặt dù xuống, che khuất đôi mắt đã phục hồi nguyên trạng của mình, “Hừ, đừng nghĩ ta sẽ quên việc này như vậy, bao giờ xử lí xong Cửu mệnh quan ta sẽ tính sổ tiếp với ngươi.”
Diệp Vân Chu đứng bên cạnh hắn, Cửu mệnh quan quay cuồng dính đầy máu lên người, Mộ Lâm Giang vung tay áo, ảo ảnh Cửu mệnh quan trông thấy tức khắc vỡ vụn.
Tất cả tuyết đêm và ánh lạnh đều bị đánh tan, hắc ám như bóng với hình, Cửu mệnh quan nằm trên một bệ đá, tay chân đều bị xiềng xích trói lại. Bên cạnh bệ đá đứng một ông lão già khọm, bàn tay như vỏ cây bưng một bát chất lỏng sủi bong bóng ùng ục. Cửu mệnh quan lạc giọng van xin lão buông tha mình, nhưng lão không quan tâm ánh mắt tuyệt vọng cầu xin của hắn, nắm cằm hắn rót thẳng vào, làm hắn sặc, không ngừng ho khan.
“Đừng… Sư phụ!” Cửu mệnh quan rít khẽ bò dậy, bóp cổ mình nôn khan từng trận, mồ hôi lạnh và tuyết thấm ướt một mảng tóc, tóc dính trên mặt làm hắn trông chật vật không chịu nổi.
“Đó là Thi Thứu lão nhân.” Mộ Lâm Giang xem thường, “Lủi trong hang động trầm mê nghiên cứu hoạt thi, khinh nhờn người chết, là tên bại hoại dọa dẫm đệ tử, nếu lão nhìn thấy ngươi thì chuyện đầu tiên làm chính là rót cho ngươi một chén thi độc.”
Diệp Vân Chu im lặng không nói, cân nhắc xem tự tay chém cái đầu thưa tóc của lão già thì có thể bị chướng ngại tâm lí hay không, mặc dù về tuổi tác thì có khi Mộ Lâm Giang bên cạnh còn lớn hơn lão già này.
Y muốn ra hỏi Cửu mệnh quan mấy câu. Mộ Lâm Giang đã thu Minh Đồng, nhưng tư duy Cửu mệnh quan vẫn còn chưa tỉnh táo, đang ngơ ngác thấy có người tiếp cận thì vô thức nâng tay phải lên cào một vuốt.
“A, nguy hiểm thật.” Diệp Vân Chu nhảy lui hai bước, đồng thời rút kiếm đặt lên cổ hắn, “Đừng làm ta giật mình nữa, bằng không ta run một tí thì thành quả sẽ không tuyệt lắm đâu.”
Cửu mệnh quan ngồi quỳ trên đất run rẩy, huyết lệ nhỏ xuống theo sườn mặt. Diệp Vân Chu nhìn khó chịu, ngồi xổm xuống lấy kiếm gõ lên vai hắn: “Này, đừng khóc, ngươi không thấy mất mặt à?”
Lúc này Cửu mệnh quan mới nín một chút, nghe vậy dùng tay áo lau mạnh mặt, nhưng hình như Minh Đồng tấn công cả tuyến lệ, nước mắt hoàn toàn không ngừng được.
“Rơi vào tay các ngươi, coi như ta xui xẻo.” Cửu mệnh quan hung tợn lườm Diệp Vân Chu, “Muốn hỏi gì thì hỏi mau, cho ta chết nhanh đi!”
Khuôn mặt tối tăm kia của hắn giờ trông hoa hòe hoa sói, Diệp Vân Chu không bị dọa, ngược lại còn muốn cười, ngoảnh đầu nhìn Mộ Lâm Giang, rồi lại hỏi hắn: “Ngươi nghĩ phải nhận tội gì, nói thật hết đi, đừng giở trò trước mặt cung chủ.”
Cửu mệnh quan đập nắm tay xuống nền tuyết, cắn răng nói: “Sư phụ hận Mộ Lâm Giang diệt môn phái ông từ lâu. Có người nói cho sư phụ rằng ở Tịch Tiêu cung tồn tại một phong ấn, trong phong ấn là thần kiếm có thể tiêu hóa bất kể năng lượng nào. Thần lực vô thượng suýt hủy diệt tam đô ba trăm năm trước ở ngay trong kiếm, chỉ cần tìm được người thích hợp để tháo phong ấn, chiếm thần kiếm làm của riêng, lấy năng lượng này điều khiển hoạt thi thì chắc chắn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Lúc này ông mới uy hϊếp sai nhân Túc Tiêu điện hạ độc ngươi, muốn âm thầm khống chế ngươi.”
“Người tập kích ta ở biệt viện cũng do Thi Thứu lão nhân bố trí?” Diệp Vân Chu hỏi.
Cửu mệnh quan sửng sốt: “Tập kích gì? Chúng ta chưa làm, tất cả những việc này cũng toàn là ta nghe sư phụ nói, không trực tiếp tham dự.”
Diệp Vân Chu thấy hắn không giống như đang nói dối, đứng dậy liếc nhau với Mộ Lâm Giang. Mộ Lâm Giang vạch một nhát trên nhẫn, nhẹ giọng nói: “Khẩn trương gửi báo cáo kiểm tra phi kiếm truyền lệnh và mâm điểm tâm cho ta.”
Một lát sau, chiếc nhẫn của Mộ Lâm Giang lóe lên, hắn vung tay trải ra một ảnh mây, bên trên biểu diễn hai bản báo cáo văn hay chữ tốt. Diệp Vân Chu đến gần nhìn qua một lượt, phi kiếm là pháp bảo bình thường có thể thấy khắp trong Vũ Khí đường, nhân viên của Tịch Tiêu cung lấy không cần đăng kí, mà mâm điểm tâm kia… là kịch độc ăn vào chết ngay.
Diệp Vân Chu nhíu mày liếc Cửu mệnh quan, đến nước này rồi thì không cần thiết phải nói dối, y thoáng nghĩ, vội nói với Mộ Lâm Giang: “Mau liên lạc với Túc Tiêu vệ, bảo vệ cẩn thận gã hầu kia, nếu không phải gã có vấn đề thì chắc chắn là điểm tâm bị đánh tráo trên đường, trong Tịch Tiêu cung có người muốn mạng ta!”
Mộ Lâm Giang móc trực tiếp mấy chữ trên ảnh mây làm một tự phù truyền lệnh xuống. Hắn vừa thu ảnh mây, hai bên đường núi thình lình bắn xuống một chùm tên nhọn. Cung thủ ẩn trong rừng, bắn lén xuống từ trên cao.
“Cẩn thận!” Mộ Lâm Giang nhắc nhở một câu, mũi chân chĩa xuống đất, vung dù đẩy tên ra, nhẹ nhàng lùi đến một bên đường núi.
Diệp Vân Chu giơ kiếm chém đứt mấy mũi tên lạc, lách mình trốn ra sau Cửu mệnh quan, “Mau bảo hộ ta, coi như ngươi lập công chuộc tội!”
Cửu mệnh quan giơ tay nắm lấy một mũi tên, đầu tên vạch ra một vết máu trong tay. Di chứng từ Minh Đồng làm hắn không tập trung tinh thần tụ khí được, bèn cả giận nói: “Không phải ngươi rất có bản lĩnh hả, trốn làm gì!”
“Ta Trúc Cơ, ngươi Nguyên Anh, ai có bản lĩnh còn phải nói à.” Diệp Vân Chu túm quần áo không cho hắn chạy, “Huống hồ đây không phải tới gϊếŧ ngươi diệt khẩu?”
“Sư phụ trốn trong hang, sao cập nhật tin tức nhanh như vậy được, diệt khẩu cái gì!” Cửu mệnh quan tức nổ phổi quay người kéo tay Diệp Vân Chu.
“Các ngươi còn muốn tranh cãi đến bao giờ nữa.” Mộ Lâm Giang cao giọng giáo huấn. Hắn xuất hiện trước mặt hai người không xa, mặt dù to rộng che ở đằng trước, một tầng linh lực tím đậm phủ lên dù, bảo vệ hai người.
Diệp Vân Chu ngẩn ngơ, hỏi thẳng: “Cung chủ, ngươi là Đại Thừa kì nhỉ, cứ thẳng tay san bằng xung quanh luôn, cần gì phải rụt đầu ở đây.”
Mộ Lâm Giang chậc một tiếng: “Câm miệng.”
Diệp Vân Chu nghĩ quái lạ, tầng linh lực trên dù kia như mặt hồ lăn tăn sóng gợn dưới mưa, hai mũi tên nhọn đánh lên lá chắn linh lực, dừng một giây, sau đó lập tức phá vỡ lá chắn, bắn thẳng lên từ dưới mặt dù, một mũi bắn về phía Diệp Vân Chu, một mũi khác hướng thẳng Cửu mệnh quan.
Diệp Vân Chu giơ kiếm chắn, chỉ cảm nhận được lực xung kích khiến hổ khẩu tê dại, thanh kiếm bình thường đã răng rắc đứt đoạn từ giữa. Y vội vàng ngửa người né mũi tên bay thẳng mặt, song không ngờ mũi tên lẫn trong mưa tên kia mới là sát chiêu chân chính.
(1) Vị trí trên tay nằm giữa ngón trỏ và ngón cái.
Mũi tên tách ra rồi hợp lại trong không trung, hóa thành một tinh thạch hình thoi bén hai đầu, đổi hướng, một lần nữa bay về phía Diệp Vân Chu.
Khóe mắt Mộ Lâm Giang nắm được quỹ đạo của tinh thạch, đồng tử hắn co lại, môi khẽ nhúc nhích, như không tiếng động hô tên ai đó.
Thời khắc nguy hiểm, Mộ Lâm Giang phất tay áo ném ô cho Cửu mệnh quan, mình thì kéo tay áo Diệp Vân Chu ôm vào trong ngực, tựa như muốn thay y cản đòn này.
Nhưng đau đớn không tăng thêm bao nhiêu, Mộ Lâm Giang ngạc nhiên ngẩng đầu, vô số kiếm khí chằng chịt đan chéo nhau tạo thành một thiên la địa võng, chặn mưa tên bên ngoài.
“Có phải ngươi diễn hơi sâu rồi không.” Diệp Vân Chu bị ôm sau eo không thể không ghé vào vai hắn, qua sự khó tin ban đầu, đành bất đắc dĩ thở dài một tiếng, “Cần anh hùng cứu mỹ nhân kiêm khổ nhục kế hả?”
“… Ngươi không chết là tốt rồi.” Giọng Mộ Lâm Giang thả lỏng, buông Diệp Vân Chu ra mỏi mệt nói: “Trước khi cho ta một đáp án vừa lòng, ta sẽ không cho phép ngươi xảy ra chuyện.”
“Mộ tiên sinh yên tâm, ta luôn dùng lòng thành để đối đãi với bạn hợp tác, khi nào ta trở lại sẽ nói chuyện với ngươi.” Diệp Vân Chu cầm một bóng trường kiếm trong tay, chậm rãi mỉm cười, “Giờ thì thứ cho không tiếp được một lát, ta phải đi làm thịt mấy con chuột nhắt đã.”
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Vân Chu: Pháp sư da giòn tránh ra, ta muốn dùng ulti!