“Cái gì mà đứng đắn nghiêm túc chứ, cô không nghe nói chuyện tối qua trong buổi tiệc sao, tổng tài của chúng ta cứ một mực che chở cô ta, gần như trở mặt với vị hôn thê tiểu thư kia kìa. Cô không thử nghĩ xem gia cảnh cô ta không có gì đặc biệt, thế thì sao lại được tổng tài ưu ái như thế. Theo tôi thấy, cô ta mặt ngoài thoạt nhìn đoan trang, nói không chừng ở trên giường chính là cái hồ ly tinh dâʍ đãиɠ, dùng chính thân thể mình để chuyên môn đi quyến rũ đàn ông. Trên đời này có người đàn ông nào mà không thích phụ nữ đẹp lại dâʍ đãиɠ chứ, đừng nhìn tổng tài mặt ngoài lãnh đạm, nói không chừng liền có cái sở thích như vậy đâu!”
“Chính là, tôi nghe nói Tiểu Hứa bên tổ bảo an thích cô ta, còn có lần tiểu Lý ở bộ nhân sự chính mắt nhìn thấy cô ta bị Tiểu Hứa bóp mông đó!”
“Da^ʍ đến như vậy sao? Khó trách đem hồn của Hạ tổng đều câu đi rồi!”
Hai người đó đi ra nhà vệ sinh, âm thanh bàn luận dần dần nhỏ lại, Tô Tuyết Vi mới mở cửa nhỏ của phòng toilet bước ra. Những người này, thật là bà tám, ở đâu cũng không kiềm chế được.
Cô hiện vẫn có thể đi làm ở công ty này, chứng tỏ Hạ Minh Giác chính trực, trong lòng không có quỷ. Còn có cái người Tiểu Hứa kia, lúc nguyên chủ vừa đến công ty này làm, đối phương cho rằng cô là quả hồng mềm liền khi dễ cô, lợi dụng cơ hội mà động tay động chân, cô liền lập tức ra tay giáo huấn anh ta. Kết quả đối phương ôm hận trong lòng, đi khắp nơi rải rác tin đồn cô là người dễ dãi, nhằm hủy hại danh dự cô.
Tô Tuyết Vi từ nhà vệ sinh ra tới, trở lại chỗ ngồi của mình, nhanh chóng mở máy tính đánh một tờ đơn từ chức, in ra rồi ký tên, bỏ vào bì thư dán lại, một loạt thao tác nước chảy mây trôi. Sau đó cô liền trực tiếp đi đến phòng làm việc của bộ phận nhân sự.
Không bao lâu sau, phong thư từ chức đó liền đi một vòng đặt trên bàn làm việc của Hạ Minh Giác.
Rốt cuộc cô đã từng là bí thư của tổng tài, lại là người rất được tổng tài coi trọng, bên nhân sự không ai dám dễ dàng mà chấp thuận lá đơnn này.
Nhìn đến thư từ chức, Hạ Minh Giác sửng sốt một lát, đột nhiên có loại cảm giác buồn bã mất mát.
Từ trước đến nay anh chưa hề nghĩ tới Tô Tuyết Vi sẽ từ chức, cô là một nhân tài, dù ở bất cứ vị trí nào, cô đêu có thể có những ý tưởng sáng tạo mang lại lợi ích cực lớn cho công ty.
Còn nữa, ở sâu trong lòng anh lại không cầm lòng được nhớ đến bầu không khí kiều diễm, say lòng người trong xe tối qua.
Cánh tay thon gầy tuyết trắng giống như dây đằng quấn lên cổ anh, thân hình phái nữ cùng đường cong lả lướt, mê người mà dán chặt, hai thân thể kề sát kín kẽ ở bên nhau.
Cùng với đó là một mùi hương mạn diệu, hòa lẫn nhàn nhạt hương rượu champagne, phảng phất như một viên trái cây đỏ tươi mọng nước trên ngọn cây đang chờ đợi người đến hái lấy mà thưởng thức, nếm lấy.
Mắt phượng nổi lên một tầng u ám, sâu tận bên trong là một màu đen đặc cùng cuồn cuộn sóng ngầm.
Anh nhắm mắt lại, cố gắng khắc chế những ý nghĩ tà niệm đang dần dâng lên. Ngồi một lát, anh mở ra đôi mắt đã thanh minh, gọi điện cho bí thư bảo Tô Tuyết Vi đến văn phòng anh một chuyến.
Khi Tô Tuyết Vi đẩy cửa đi vào, vừa lúc đón ánh mắt nhìn thẳng của nhận Hạ Minh Giác.