“Tuyết Vi, xin lỗi…”
Hạ Minh Giác cầm lấy áo khoác tây trang đắp lên vai của Tô Tuyết Vi, lại phát hiện thân hình cô đang run rẩy.
“Tuyết Vi…” Anh nghĩ là do tai nạn vừa rồi mà làm cô ấy đã chịu tổn thương. Trong lòng cảm thấy thực áy náy, thanh âm gọi tên cô cũng trở nên ôn nhu rất nhiều.
Tô Tuyết Vi cúi đầu ngồi đó, thân ảnh ánh lên nơi cửa kính xe màu đen, nhưng không ai thấy được, cô nhẹ vươn đầu lưỡi liếʍ môi mình, khóe miệng cong cong, mặt mày hơi chút vui vẻ.
Tay Hạ Minh Giác còn đặt trên vai cô, chưa kịp nói ra lời an ủi nào thì thân hình nhỏ xinh, mềm mại đã nhào vào ngực anh, kèm với đó là một làn gió cùng mùi thơm cơ thể thiếu nữ đánh úp lại.
Áo sơ mi không quá dày lập tức cảm nhận được sự ướŧ áŧ chỗ l*иg ngực, anh không nghĩ tới, cô ấy lại khóc như vậy.
Một đôi tay thon thả, tuyết trắng vươn ra từ trong áo khoác, ghì chặt lấy cổ anh như chỉ còn đó là hi vọng cuối cùng. Áo khoác tây trang từ từ tuột xuống khỏi bả vai Tô Tuyết Vi, giờ đây thân trên của cô hoàn toàn trần trụi mà dán sát vào trong lòng ngực anh.
Cái cảm giác êm mềm như bông lúc anh ôm cô ở trong yến hội lại lập tức xuất hiện.
Lúc ấy là anh chủ động ôm cô, mục đích là vì giúp cô tránh bị mất mặt trước mọi người ở đó. Đổi lại hiện tại là cô chủ động nhào vào trong ngực anh, ghì chặt vòng tay, làm cả người cô dính sát vào, đè nặng trên người anh khiến anh không ngừng phải ngửa ra phía sau.
Chỉ cách một lớp áo sơ mi mỏng, bộ ngực no đủ đẫy đà của cô dán sát nơi l*иg ngực cường tráng, hai núʍ ѵú mượt mà thỉnh thoảng cọ xát qua lại trên ngực anh. Hạ Minh Giác chỉ cảm thấy không khí trong xe ngày càng nóng bỏng, làm anh hô hấp khó khăn, miệng khô lưỡi khô.
Hai thân thể kề sát ngày càng nóng hơn, máu trong người như sôi sục lên, hơi thở thở ra đều trở nên nóng rực. Đôi tay anh giờ đang mở ra, hơi có chút luống cuống, không biết nên làm gì hay đặt ở nơi nào.
Anh vừa cúi đầu, đập vào mắt là một mảng da thịt trắng nõn. Tay cô đang gắt gao ôm lấy cổ anh, xương bướm phía sau lưng tạo nên đường cong mê người hoàn mỹ. Cô nhìn bên ngoài thì gầy, nhưng là…nơi nên no đủ thì hoàn toàn không hề thiếu gì, chỗ cần gầy thì không có chút thịt dư thừa nào.
“Khụ khụ, Tuyết Vi, về chuyện xảy ra lúc nãy, tôi nhất định sẽ giúp cô lấy lại công bằng, cô…”
“Cảm ơn Hạ tổng, nếu không có anh, tôi thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ.”
Cô nhỏ giọng nói, nghe được trong thanh âm là giọng mũi nghẹn ngào, so với cách nói lãnh đạm thường ngày là hoàn toàn không giống nhau, theo đó anh còn nghe ra một chút ý làm nũng nơi cô.
“Việc này là do người của tôi gây ra, muốn nói xin lỗi cũng là tôi nên nói cũng cô.” Tay anh nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô an ủi nói.
Lòng bàn tay anh tiếp xúc với da thịt mịn màng của cô, nhịp vỗ từ từ chậm lại rồi như bị hút lấy dán sát lưng cô. Xúc cảm trơn láng như ngọc thạch, đầu ngón tay anh khẽ khàng mà mơn trớn trên từng tấc da thịt đó, ngày càng có xu hướng như muốn hung hăng xoa bóp thâm nhập tận cốt tủy bên trong.