Khách sạn Mạn La, trong sảnh yến hội được trang hoàng hoa lệ, không khí ngập tràn hương rượu.
Các vị khách mặc lễ phục tụ tập tốp năm tốp ba, nói cười vui vẻ.
“Phốc ---”
Chợt một tiếng vang thật lớn truyền tới, ngay sau đó, tháp champagne sập hấp dẫn tầm mắt mọi người.
Tất cả theo tiếng nhìn lại, không nhịn được lộ ra vẻ mặt thích thú xem trò vui.
“Ai ya, Tiểu Tô, thật xin lỗi, tôi không cố ý, mới vừa rồi tôi không phát hiện cô đang ở bên."
Người phụ nữ trước mặt mặc trang phục đẹp đẽ, quần áo mới tinh, khí thế bức người, đang kinh ngạc che miệng, bày ra vẻ áy náy.
Mà ở xung quanh cô ta lại là đám con nhà giàu chừng 23, 24 tuổi, cũng xinh đẹp tịnh lệ, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ xấu xa.
Đột nhiên đầu óc Tô Tuyết Nhi đau đớn co rút, ánh mắt mờ mịt luống cuống cuối cùng cũng có biến hóa.
Hàng mi dài cong vểnh lên, nhẹ nhàng chớp chớp vài cái, đôi mắt hạnh mê người hơi nheo lại, sóng mắt lưu chuyển làm nổi bật ánh đèn thủy tính sáng ngời trong sảnh lớn hoa lệ, sáng chói hệt như kim cương.
Cô vịn bàn đứng vững thân thình. Cúi đầu vừa nhìn, rượu sâm banh dính trên bộ lễ phục đang thuận theo đường cong thân thể chảy xuống, nhỏ giọt trên thảm trải sàn.
Lông mày cô hơi nhíu lại, không nhịn được cảm thấy đáng tiếc, bộ váy cô mới mua coi như hỏng rồi.
“Tiểu Tô, đối với cô, hẳn bộ váy này quý giá lắm đúng không? Cô yên tâm, tôi sẽ bồi thường cho cô.”
Người phụ nữ tiếp tục nói.
“A Huyên, cái bộ lễ phục chẳng biết thương hiệu gì như vậy có thể đáng mấy đồng? Dù sao cũng là hàng rẻ tiền, tôi nghĩ hẳn cô Tô sẽ không tính toán vậy đâu.”
Người phụ nữ đứng bên cạnh cũng tỏ vẻ khinh thường như bạn thân mình, lên tiếng.
Tô Tuyết Nhi mím môi, cũng không nói gì.
Đúng là bộ váy này không thuộc thương hiệu sang quý gì, nhưng cũng tổn hao gần cả tháng tiền lương của cô.
Cô đang định mặc nó một lần sau đó bán đi, hiện tại biến thành vậy, cô cũng chỉ có thể cam chịu.
Mà những người trước mắt cố ý làm cô vấp ngã, khiến cô chật vật không chịu nổi cũng thôi đi, còn châm chọc cô nghèo, cố ý bêu xấu cô, đúng là không có tu dưỡng gì.
Nếu cô còn là Tô Tuyết Nhi ngày trước, chỉ sợ đã sớm cảm thấy mất mặt lúng túng, khóc lóc chạy ra ngoài.
Nhưng cô không phải loại hiền lành.
Thủ đoạn của đám tiểu thư nhà giàu này, cô chơi quen rồi.
Nhớ năm đó cô cũng là tiểu thư nhà giàu không rành thế sự, đầu óc ngu si.