Tận Thế

Chương 5: Bác sĩ Nhiếp, anh là người tốt.

Tim Nhϊếp Tinh Uyên đập lỡ một nhịp, sau đó dùng đập liên tục như là chỉ chút nữa thôi liền có thể nhảy khỏi l*иg ngực. Anh giơ tay lên, ôn nhu lau đi nước mắt rơi trên gò má cô, nhẹ giọng khẽ hỏi mang theo chút ý từ thăm dò, “Sao em lại khóc rồi?”

Hơi lạnh ở lòng bàn tay nghiền xoa qua đuôi mắt ướŧ áŧ, lại có vài giọt nước mắt khác lăn xuống xuống dưới. Nhϊếp Tinh Uyên thấy thế lại lau một lần, làn da mềm mại bị cọ xát nổi lên một chút màu đỏ quyến rũ, tựa như hoa đào bị nước mưa ngày xuân làm ướt nhẹp, có cảm giác chọc người thương tiếc yếu ớt.

Nhϊếp Tinh Uyên lăn lộn hầu kết vài cái, ý thức được cơ thể truyền đến phản ứng khác thường, anh lập tức chật vật lại không đành lòng buông tay. Ánh mắt dính chặt ở trên mặt Tô Tuyết Vi trên, như là muốn đem bộ dáng của cô khắc sâu vào trong linh hồn.

“Em là vì anh nên mới khóc sao?”

“Bác sĩ Nhϊếp, anh là người tốt, tôi không muốn khiến anh chết.” Tô Tuyết Vi nức nở nói.

Nhϊếp Tinh Uyên không khỏi cười khổ, sắp chết còn phải bị phát thẻ người tốt, thật là một chút vui vẻ cũng không có.

“Nếu anh không phải người tốt thì sao?”

Cái này từ tựa như một chiếc gông xiềng vô hình, trói buộc ngôn ngữ cử chỉ của anh, đem anh buộc chặt ở chút đạo đức con người, làm cho anh chỉ là một tia ý nghĩ xằng bậy cũng không dám có.

Nhϊếp Tinh Uyên bỗng nhiên có chút bực bội, rõ ràng nhiệt độ cơ thể càng ngày càng thấp, nhưng mà anh lại cảm giác nóng đến mức không thể tưởng tượng, giống như là máu đang được thiêu đốt. Anh có thể rõ ràng cảm giác được virus tang thi đang ở quấy nhiễu suy nghĩ bình thường của anh, trong thân thể thuộc về nhân loại kia có một bộ phận đang dần dần biến mất, thay thế vào đó chính là thú tính khát máu tàn bạo.

Có lẽ không đến mấy giờ nữa, anh sẽ hoàn toàn tang thi hóa sau đó trở thành cái xác không hồn.

“Như thế nào bị vậy đâu, bác sĩ Nhϊếp anh đã cứu nhiều người bệnh như vậy, làm cho bọn họ trở nên khỏe mạnh, mặc kệ là ở bọn họ trong lòng vẫn là ở trong lòng tôi, anh đều là người rất tốt…”

Âm thanh ở bên tai dần dần mơ hồ, Nhϊếp Tinh Uyên bừng tỉnh lại giống như nghe thấy một loại âm thanh khác từ nơi xa truyền đến:

“Anh cũng sắp sửa chết rồi, không muốn phóng túng một lần sao? Anh xem bộ dạng cô ấy khóc lóc thật đẹp, nếu như là dưới thân anh khóc lóc mà nói, nhất định càng thêm động lòng người.”

Đúng vậy, nhất định sẽ đẹp đến kinh tâm động phách, giống như đoá hoa bị chà đạp chảy ra mật hoa, nhất định trong không khí đều là hương vị ngọt ngào.