Bạc Diễm Tĩnh không hề nghĩ đến hay nghi ngờ một chút nào, cứ như thế mà đi thẳng một đường xuống dưới, không mất bao nhiêu lâu, chính anh cũng sắp phải biến thành người có tính lãnh đạm mất. Cứ coi như là người bạn cùng phòng làm việc là nam, tình cảnh trước cửa phòng đầy ảm đạm hiu hắt đối lập với cảnh giăng lưới bắt chim đông kín người trước phòng của anh, anh ta thật sự rất hâm mộ Bạc Diễm Tĩnh luôn được các bệnh nhân nữ hoan nghênh và yêu thích.
Theo lý mà nói, vận đào hoa cao như thế, trên cơ bản những phụ nữ đến xem phụ khoa, vào thời điểm đi khám cái loại chuyện đầy riêng tư này, dù nhiều dù ít cũng sẽ để ý đến giới tính của bác sĩ khám cho mình.
Không biết như thế nào mới phòng khám này của anh, một đám như hổ như sói, Bạc Diễm Tịnh thật đúng là hận không thể cùng các bác sĩ khám khác đổi việc cho nhau, anh hoàn toàn chấp nhận mỗi ngày ở phòng giải phẫu tăng ca làm việc còn tốt hơn ngàn lần biến thành miếng thịt cá trong miệng đám bệnh nhân nữ này.
Nếu còn tiếp tục như thế này, anh sống không còn gì luyến tiếc, bực tức mà không thể nói ra.
Nhưng mà xuất phát từ nghĩa vụ nghề nghiệp, phẩm chất tốt đẹp của một người bác sĩ, anh vẫn sẽ đối xử nghiêm túc, tử tế với mỗi một người bệnh. Bạc Diễm Tịnh chỉnh đốn lại thật tốt cảm xúc, một bên vừa cúi đầu viết nhật ký khám bệnh của bệnh nhân trước, một bên vừa liếc mắt nhìn màn hình máy tính, gọi người tiếp theo vào khám.
Người bệnh tiếp theo tên Nhan Cừ, tên còn có vẻ dễ nghe, giống như tuổi còn nhỏ.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Bạc Diễm Tịnh ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Chỉ thấy ở cửa có một cô gái với mái tóc dài màu đen rối tung hơi xoăn xoăn trông rất đáng yêu, cô mặc một chiếc áo tay phồng màu đen liền váy ô vuông màu trắng.
Chiều dài váy vừa vặn chạm đến lưng chừng đầu gối, phía dưới đeo lên mỗi giày la mã màu đen mũi tròn cùng với đôi tất màu vàng nhạt hơi xoè ở ở trên, càng tôn lên cẳng chân thon dài và trắng nõn nà như đậu hũ.
Với thiết kế hơi chiết phần eo phác hoạ ra vòng eo mảnh khảnh thon thả của thiếu nữ, trước ngực là một hàng nút thắt tinh xảo cổ phục, cổ áo hình vuông còn điểm xuyết thêm một chiếc nơ con bướm bằng miếng vải đen, phong cách vườn trường thiếu nữ đột nhiên hiện ra tràn đầy sức sống thanh xuân, khí chất thanh thuần điềm đạm, khiến người gặp người quý.
Cô gái tháo chiếc túi trên người xuống cẩn thận treo lên trên lưng ghế dựa, sau đó thấp thỏm rụt rè kéo ghế ngồi xuống. Lúc khom lưng ngồi xuống cổ áo không cẩn thận xệ xuống lộ ra một đôi thỏ trắng lớn, mặt anh không chút biểu cảm đôi mắt anh thu hết toàn bộ cảnh sắc trước mắt.
Đôi mắt mỹ lệ to tròn hấp dẫn của cô lộ ra vẻ xấu hổ và ngượng ngùng, trong lúc nhất thời, hai người đối diện với nhau, không ai là người mở miệng trước cứ như thế nhìn nhau.
Cho đến khi Nhan Cừ bị Bạc Diễm Tịnh nhìn chằm chằm lâu đến mức phải ngượng ngùng quay mặt đi, Bạc Diễm Tịnh mới mở miệng nói chuyện, vừa ôn nhu hỏi han bệnh tình vừa ghi lại, giống như là sợ chỉ cần to tiếng tí thôi sẽ doạ đến chú nai nhỏ xinh đẹp này.