Đừng nói tới Quảng Khuynh An kinh ngạc, đến cả Thương Trần cũng không khỏi ngơ ngác.
Khói lửa nhân gian, thực sự là một từ không tồi!
Hứa Đa Đa không biết mấy từ này, nó tự đứt quãng xuất hiện trong đầu bé.
Tuy nhiên, những ký ức rời rạc tràn đầy tâm trí khiến bé cảm thấy rất hạnh phúc.
Bé nâng bàn chân nhỏ lên, đang chuẩn bị bước vào thôn thì đúng lúc, một người đàn ông lảo đảo theo đường thôn ngoằn ngoèo đi ra.
Bàn tay bẩn thỉu của gã cầm một cây gậy gỗ, vừa đi vừa đập nát cỏ dại ven đường, miệng thì thào lẩm bẩm.
“Đồ đàn bà lẳиɠ ɭơ đê tiện, ta cho ngươi câu dẫn đàn ông này, cho ngươi câu dẫn, đi chết, đi chết đi!”
“Đó là…Tiểu tử Lý gia kìa, bắt gã ta lại!”
Quảng Khuynh An chạy tới như sói đói vồ mồi.
Người Đại lý tự đến, rất nhanh đã bắt ba người Lý gia lại thành vòng tròn ở trong viện.
Hai vợ chồng nhà lão Lý Đầu đều đã có tuổi, tóc bạc trắng cả rồi.
Lão bà bà bị lãng tai, đi đứng còn phải chống gậy, lưng còng run giọng nói: “Quan gia, vụ này năm năm trước đã kết án rồi, tội gì phải làm khó cả nhà chúng ta nữa.”
“Một đám người vô tích sự, cứ tìm chấy trên đầu con dâu, rảnh rỗi sinh bệnh!”
Lão Lý Đầu không cho bọn họ sắc mặt tốt, ngược lại là Phong tiểu tử nhà lão Lý Đầu kia, thấy quan gia đến thì núp ở một góc run rẩy.
Dù sợ vậy nhưng miệng gã vẫn lẩm bẩm như cũ: “Chỉ biết tìm mấy tên đàn ông hoang dã, mang đến nhiều người như vậy, ngươi chờ xem, xem ta có gϊếŧ chết con tiện nhân như ngươi không!”
Hứa Đa Đa nghe thấy vậy thì quay sang hỏi Thương Trần: “Thương thúc thúc, tên đàn ông hoang dã là gì vậy, người trên núi sao?”
Thương Trần trợn mắt cứng miệng, bây giờ mang vật nhỏ này về Đại lý tự còn kịp không?
“Không tệ lắm.” Quảng Khuynh Cảnh vỗ đầu Hứa Đa Đa: “Hỏi lần lượt đi.”
Hứa Đa Đa cảm giác hình như mình đã hiểu được rất nhiều chuyện, nhưng cũng vẫn không hiểu lắm.
Bé bước từng bước lên gạch đỏ trong phòng lão Lý Đầu: “Quảng thúc thúc, cháu cần bọn họ từng người một tiến vào.”
Phòng của lão Lý đã cũ rồi, dính đầy bùn đất, nội thất trong nhà cũng đã hỏng, áo bông, chăn bông bị ném bừa bãi khắp nơi.
Hứa Đa Đa ngồi lên chiếc ghế vuông nhỏ, mái ngói trên đầu đã bị nứt vỡ một số chỗ, tạo nên những khe hở cho ánh nắng giờ Dậu xuyên qua..
Khuôn mặt tươi cười của bé trắng nõn tinh thông, người đầu tiên ngồi xuống đối diện Hứa Đa Đa là lão Lý Đầu.
Lão bất mãn thì thầm gì đó, Đại lý tự lại phái một đứa con nít chưa mọc lông đến, đám ngu này thêu hoa ra vẻ gì không biết.
“Thành thật một chút!”
Quảng Khuynh An lớn giọng quát một tiếng, lão Lý Đầu đành yên tĩnh phối hợp.
“Lý gia gia, ông nhìn xem trong tay cháu là cái gì.”
Lão Lý Đầu rất dễ khống chế, lão nói tiếp, quả thật có chuyện đổ oan cho con dâu.
Con dâu lão cả ngày lười biếng, hôm nào cũng vẽ lông mày vẽ mắt để lắc lư trong thôn, người trong thôn suýt nữa thì bẻ gãy xương sống nhà bọn họ rồi.
Lão đã sớm mang trứng gà đi bán để đổi lấy tẩu thuốc lá.
Thương Trần đứng một bên ghi chép, vừa múa bút thành văn vừa được mở rộng tầm mắt. Ban đầu y còn bán tin bán nghi lời Quảng Khuynh An nói, nhưng giờ lời khai đã được ngòi bút ghi chép lại, điều đó đã hoàn toàn xóa tan mọi nghi ngờ trước đây của y.
Sau lão Lý Đầu là vợ của lão, đáng tiếc bà lão bị lãng tai không nghe được, đành phải bỏ qua.
Tiếp theo là con trai của lão Lý Đầu, càng là cãi nhau ầm ĩ: “Rốt cuộc các ngươi ở đâu tới, đi ra ngoài! Đừng cho là ta không biết các ngươi cùng hội cùng thuyền với con tiện nhân kia!”
Trên mặt gã toàn là bùn đất, cũng không biết bao lâu rồi chưa tắm rửa, tóc dài xõa hết ra, bết dính bụi bẩn thành từng cục.
Gã giương nanh múa vuốt rít gào, Quảng Khuynh An thấy vậy thì muốn ra tay: “Đánh một trận xem có dễ bảo hơn không!”