Cục Vàng Thần Thám, Văn Võ Cả Triều Tranh Nhau Sủng

Chương 7

"Nói! Giấu bạc quan ở đâu!"

Một tiếng quát lớn truyền ra, sau là là một loạt tiếng kêu rên thống khổ.

Hứa Đa Đa nghe ra tên ma đầu áo đỏ đang ở bên trong!

Một suy nghĩ chợt loé lên trong đầu bé: Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.

Thế là Hứa Đa Đa run rẩy bước một chân vào bên trong.

Ngoài cửa động có một chỗ trũng, nước tuyết tan chảy xuống đều đọng vào đây nên rất trơn trượt.

"Ai da!"

Vừa bước vào cô bé đã bị trượt chân ngã dập mông xuống đất.

"Sượt! Xoạch! Bạch!"

Một loạt tiếng động vang lên, oạch oạch...

Trước mắt tối sầm lại rồi từ từ lấy lại ánh sáng, cuối cùng, đôi mắt Hứa Đa Đa đã nhìn rõ hơn nhiều.

Đây là một căn địa lao, mặt đất được tạo thành từ những phiến đá, trong các rãnh nối đều có nước đọng.

Ánh sáng bên trong đều đến từ những ngọn đèn dầu trên tường, chập chờn chập chờn.

Mùi máu tươi nồng nặc trong không khí cộng với mùi nấm mốc và thối rữa.

Tại hiện trường thẩm vấn đột nhiên xuất hiện một đứa trẻ.

Chu Kính Yến vô cùng ngạc nhiên, tiểu nha đầu này cứ như cái đuôi vậy, sao nửa đêm canh ba rồi còn xuất hiện ở đây?

Hứa Đa Đa vốn chỉ muốn nhìn lén một chút thôi, giờ lại...

Bé chớp chớp đôi mắt long lanh, nhìn chằm chằm Chu Kính Yến một lát rồi ngẩn ngơ nhìn ra sau lưng hắn.

Có một người đàn ông bị trói trên ghế, cả người chằng chịt vết thương, máu tươi thẫm đẫm bộ quần áo bên ngoài đến mức không nhìn ra màu sắc ban đầu.

Đôi mắt người nọ đỏ ngầu đầy căm hận, hắn liếc nhìn Hứa Đa Đa một cái rồi phun ra một ngụm máu: "Trong Đại lý tự lại có trẻ con? Tên chó má Tự khanh, không phải ngươi làm người ta to bụng rồi..."

"Câm mồm!"

Chu Kính Yến lạnh giọng quát, bàn ủi đỏ hồng trong tay lập tức chạm vào bải vai nam tử.

Một loạt tiếng "xì xì" vang lên, da thịt bốc lên khói trắng, trong địa lao lại lần nữa tràn ngập tiếng kêu gào đau đớn.

Nhưng nam tử này rất cứng xương, hắn ta nghiến răng nghiến lợi gào thét: "Ngươi mà gϊếŧ lão tử thì đời này đừng có hòng biết được chỗ giấu bạc quan!"

Bạc quan?

Hứa Đa Đa có biết sơ sơ về thứ này, đó là khoản tiền triều đình chi ra để dùng cho người dân.

Ban ngày ở ngoài đại điện bé đã nghe được vài câu.

Nói cách khác, nam tử máu me đầm đìa trước mặt là kẻ trộm, là hạng người vô cùng ác độc!

Hứa Đa Đa đang nhìn chằm chằm nam tử trên ghế thì bị một tà áo đỏ che khuất tầm nhìn.

Trên áo bào có mùi hương quế thoang thoảng, giọng nói lạnh lùng chán ghét của Chu Kính Yến vang lên trên đỉnh đầu: "Hai tên ngu xuẩn, có đứa trẻ cũng không trông được!"

Hắn cúi người bế Hứa Đa Đa lên.

Hứa Đa Đa nắm chặt nắm tay, bé chán ghét người xấu, chán ghét tất cả mọi người xấu! Bao gồm nam tử dữ dằn kia và cả ma đầu áo đỏ này nữa!

Đột nhiên, bé xốc một góc áo bào lên, tránh thoát khỏi bàn tay Chu Kính Yến rồi lao đến chỗ nam tử máu me như một cơn gió.

Chu Kính Yến vô cùng ngạc nhiên, trẻ con đứa nào cũng sợ máu tanh, chẳng lẽ nha đầu này sợ hết hồn rồi sao?

Hắn dõi mắt theo cơ thể nhỏ bé kia, chỉ thấy Hứa Đa Đa giật phắt miếng tiền đồng trên cổ xuống, tay cầm một đầu sợi dây, miệng khẽ nói chuyện với tội nhân Giang Hoài: "Nhìn đồng tiền này của ta đi."

Đó là đồng tiền của tiền triều Thiên Nguyên đã bị phế bỏ từ lâu.

Đồng tiền hình tròn rỗng ở giữa, được cắt từ một miếng đồng thau, góc cạnh được mài mòn có chỗ còn sứt mẻ.

Chắc cái đó là vật thϊếp thân của bé, nó được thắt bằng một sợi dây đỏ, đeo lên cổ nhằm trừ tà và chắn tai hoạ.

"Chậc, đứa trẻ này, ngươi đã cai sữa chưa? Ha ha..." Giang Hoài khịt mũi coi thường, vết bỏng vẫn còn đau đớn, hắn ta đổ mồ hôi đầm đìa, hít thở còn không thông.

Hứa Đa Đa không nói gì, bé mím chặt môi, dây thừng nhỏ giữa ngón tay không ngừng đung đưa, tiền đồng cũng đung đưa theo.