Làm Sao Dụ Dỗ Được Kiếm Tu Thanh Lãnh

Chương 10: Chuẩn Bị Về Phó Gia


Đúng lúc này, một cánh đào đáng ghét không biết từ đâu bay đến, rơi vào mí mắt y, rất ngứa. Y nháy mắt, muốn nó rơi xuống đất, nhưng lại một lần nữa đậu vào cánh môi y.

Giờ thì ánh mắt Cố Trường Kỳ đã chuyển động, nhìn lướt qua y một cái, y nhất thời cứng đờ, không biết hắn lại muốn làm cái gì, đành phải rụt sang bên cạnh, hi vọng hắn mau dời mắt đi.

Sau đó, hắn nhìn cánh hoa trên môi y.

Y không dám dùng tay, nhưng ngoài miệng thật sự không thoải mái, vì thế vươn đầu lưỡi hơi đỉnh ra, đẩy nó xuống.

Hắn đại khái là thấy được, bỗng nhiên nhíu chặt mày, âm tình bất định, cũng không có ai chọc hắn, thật sự không giải thích được.

Y hơi sợ.

Sợ hắn động đến y, đang muốn trốn, kim mâu chợt lạnh vài phần, vẻ mặt của hắn chán ghét: "Cút ngay!”

Y vội vàng tránh sang một bên.

Hắn nhìn cũng không nhìn y, nhấc chân đá văng chiếc bàn trước người y, không còn vật cản, hắn trực tiếp rời đi.

Lúc đi ngang qua, y nghe thấy âm thanh trang sức bạc đυ.ng vào nhau đeo ở trên người hắn, rất là thanh thúy.

Mây lôi trên trời chẳng biết đã tiêu tán từ lúc nào.

Mười chiêu đã qua, chưa ra thắng bại.

Phó Thượng Huyền một tay xé mở kết giới, sau khi kéo kiếm hoa, vừa tra kiếm vào vỏ, vừa sải bước rời khỏi nơi này. Hắn xưa nay phản cảm với những loại yến hội kiểu này, hôm nay đến cũng là vì nhị tử của Cố gia.

Cố Hành Chi càng không cần nhiều lời, quanh năm suốt tháng không có mấy lần hiện thân, thu kiếm xong cũng không dừng lại, trực tiếp đi.

Tông chủ thấy thế, cũng không nói gì.

Chỉ là vị trí của y vừa vặn ở lối ra, bọn họ đều phải đi qua, cố tình lần nào y cũng một thân chật vật, trên đầu không biết rớt bao nhiêu cánh hoa, ngay cả trên y phục cũng có, dính đều là mùi đào hạnh, quá quẫn bách.

Muốn chỉnh trang nhưng lại cảm thấy rất mất hình tượng, bàn thì bị Cố Trường Kỳ đạp đổ rồi, ngồi cũng không được, đứng cũng không xong, trên mặt y xấu hổ, cũng không tiện ngẩng đầu, vì thế cúi xuống, giả vờ không có chuyện gì xảy ra.

Phó Thượng Huyền mặt không đổi sắc, ánh mắt lạnh lùng nhìn về trước, cũng không nhìn y, chân dài cất bước, đi thẳng.

Giống như cảm ứng được gì, y nhịn không được ngẩng đầu lên.

Trên trán người nọ kim văn chưa tan, giữa lông mày mờ nhạt, tuyết y xa hoa mang sương tiên lạnh lẽo.

Kim mâu nông đến vô tình vô dục.

Y đang nhìn hắn, nhưng hắn lại không nhìn y.

Khi hắn đi ngang qua, y gần như ngửi thấy mùi hương lạnh lẽo rất nhạt trên người hắn, giống như... Sự thanh tịch khi băng tuyết tan chảy.

===

Mùa xuân trời se lạnh.

Trở lại tẩm điện đã là chạng vạng.

Hoa ngọc lan trắng y cho người trồng đã bắt đầu kết ra nụ non, y phải bỏ ra một số tiền lớn mới mua được, nghe nói hương hoa so với ngọc lan bình thường nhẹ hơn rất nhiều, vả lại thời gian nở còn rất dài, ngày mai lại gọi người đến sửa sang giúp y một chút.

Trong tông môn không cho phép có người hầu kẻ hạ, nhưng nếu có việc phải mời người hỗ trợ, cũng không phải là không được.

Việc vặt trong viện đều là mời người làm, bọn họ được mẫu thân y bài trí sẵn ngoài cửa, bình thường sẽ không xuất hiện, nhưng nếu y có việc cần, cứ trực tiếp truyền thư là được.

Sau yến hội mùa xuân sẽ có nửa tháng nghỉ lễ.

Cố Trường Kỳ chắc chắn sẽ lăn về Đông Châu.

Giải quyết xong một chuyện, tâm tình y rất tốt, hai ngày nay luyện kiếm cũng cần cù không ít, ngay cả trưởng lão cũng khen y không đến trễ.

Cho đến khi nhận được thư của mẫu thân y.

Mẫu thân nói, nàng hiện tại đang ở nhà A Di, nên lần này kêu y đi cùng Phó Thượng Huyền trở về Phó gia, như vậy sẽ tránh được nhiều rắc rối.

Y không biết Phó Thượng Huyền có biết chuyện này không.

Nhưng y biết, hắn nhất định là cực kỳ không vui.

Tên Phó Thượng Huyền này, về mặt kiếm thuật là kẻ sát phạt lợi hại nhất, đương thời không ra kẻ thứ hai, nhưng tính tình cực thối, quanh năm lạnh mặt, tự cao tự đại, không để ai vào mắt, nếu ai chọc hắn, cũng đừng nghĩ sống tốt.

Nếu hắn không vui, nhất định lại đem y ra mài giũa.

Quả nhiên, lúc Phó gia phái người tới đón bọn y, hắn ngay cả nhìn cũng không thèm liếc một cái, nếu không phải người hầu đặc biệt chuẩn bị thêm mấy liễn xe, sợ là hắn đã trực tiếp ném y ở lại nơi này.

Có điều, trận thế Phó gia từ trước đến nay rất lớn, chỉ là về nhà thôi, phái tỳ từ thị vệ đến trăm người bảo hộ, đội ngũ trùng trùng điệp điệp một đám, so với cả cái Kiếm Tông này, người còn muốn nhiều hơn hẳn.