Y không dám hành động bừa bãi.
Tầm mắt xung quanh cuốn theo pha trò cùng thăm dò, có người ngẩng đầu nhìn lên, đều đang xem chuyện cười của y.
Cố Trường Kỳ hơi nghiêng đầu, giương mắt đảo qua.
Có lẽ là nghe nói tính tình hắn thô bạo, hoặc có thể ánh mắt hắn thật sự hung ác ngang ngược, người vừa rồi còn hưng trí bừng bừng xem náo nhiệt, nay đã thập phần ăn ý dời mắt đi, cúi đầu, như thể không thấy nơi này, nhìn về phía Phó Thượng Huyền và Cố Hành Chi ở bên kia.
Tông chủ thấy hai người thật sự có ý muốn chiến, võ trường sẽ không đủ dùng, đành phải dựng lên một tầng kết giới xung quanh hồ, để cho bọn họ tỷ thí ở trung tâm, lại nhắc đi nhắc lại, đây là luận bàn, đến điểm phải dừng lại, trong vòng mười chiêu chưa phân ra thắng bại thì cũng nên dừng lại.
Sắc mặt Tông chủ rất khó coi, lại dặn dò cái gì, ý bảo mọi người rời xa bên hồ thêm một chút.
Lúc này, Cố Trường Kỳ rũ mi liếc mắt nhìn y, không hiểu sao lại mở miệng, ngữ khí lại có chút khinh thường: "Không phải rất biết vẫy đuôi sao?”
Y không rõ hắn đang nói cái gì, bị hắn xách, cũng không dám lên tiếng.
Y không chắc liệu có bị hắn cởi y phục ngay trước mặt mọi người hay không, trong lòng hơi sợ, bởi cái tên này tuyệt đối có thể làm ra loại chuyện này, hắn thuở nhỏ đã như vậy, ngang ngược bá đạo, muốn làm cái gì thì không ai ngăn cản được.
Y rất sợ, bởi vì khẩn trương mà khẽ phát run, lại không biết cầu xin có chút hữu dụng nào không, lần trước y đã cầu xin hắn, hắn còn uy hϊếp cắt đầu lưỡi y, trong lòng vô vọng, càng không biết nên làm sao cho phải.
Hắn đứng bên cạnh y, lại liếc y thêm cái nữa, có lẽ là cảm thấy không có hứng thú, bỗng dưng buông tay ra.
Y thoát lực, một lần nữa ngã trở lại chỗ ngồi, bởi vì mất thăng bằng, không cẩn thận đυ.ng phải góc bàn, đau muốn chết, lại không dám phát ra âm thanh, núp ở giữa bồ đoàn, cắn răng chịu đựng.
Hắn thu tay về, tùy ý vỗ vỗ, con ngươi kim sắc thản nhiên nhìn về phía hai người ở giữa hồ, không thèm liếc mắt nhìn y nữa.
Thân hình hắn cao lớn, bên hông đeo hai thanh trường kiếm, nói là kiếm nhưng ngoại hình lại càng giống Miêu đao, chuôi kiếm treo mấy sợi xích bạc hoa mỹ, trên cổ tay và xương ngón tay của hắn còn đeo rất nhiều trang sức bạc, không giống một kiếm tu đứng đắn gì cả.
Lúc này, trên mặt hắn không có biểu cảm gì, ngược lại làm cho người ta có cảm giác cực kỳ giống với Cố Hành Chi
Mái tóc dài màu bạc thả xuống như nước chảy, bị gió thổi qua, có vài sợi bay lên mặt y, thập phần ngứa ngáy.
Y lui về phía sau nhưng cũng không tránh được, thấy hắn ta thờ ơ, tựa như không hề phát hiện nơi này, liền thử vươn tay, thản nhiên gạt nó ra.
Ai ngờ được, ngay một giây sau, thanh âm Cố Trường Kỳ từ trên truyền xuống: "Muốn chết?”
Mâu Oanh Kim Thú nhìn chăm chú vào hai người trên hồ, vẫn chưa nhìn y.
(P/S: Mâu oanh kim thú – đôi mắt thú mạ vàng)
Y không biết hắn làm sao phát hiện được, cũng không dám chọc giận hắn, đành phải thu tay lại, không dám động, mặc cho những sợi tóc bạc đáng ghét kia nhào vào mặt mình.
Sắc trời bỗng u ám, không biết từ khi nào, trên không trung đã có lôi vân tụ hội, điện quang kim sắc ở trong đó lóe ra.
Giữa hồ.
Cố Hành Chi một tay cầm kiếm, trong phong bạo sấm sét, kim văn trên trán càng lúc càng rõ ràng, trường kiếm trong tay cũng mang theo điện quang kim sắc.
Phó Thượng Huyền giơ tay, kiếm khí bạo ngược cắt phá lôi quang, chớp mắt tiếp theo, hai kiếm xông vào nhau, minh kim không ngừng, thanh âm như băng thạch tương kích.
Kiếm ý cuốn theo vạn lực, chấn động ra tứ phía, cho dù đã có kết giới nhưng cây cối xung quanh vẫn bị ảnh hưởng, đào hạnh rung rinh lay động, lúc rời khỏi thì rơi xuống xối xả như mưa.
Nhất thời, hoa bay rực rỡ.
Cây hạnh trên đỉnh đầu y rụng rất nhiều cánh hoa, rơi xuống tóc y, rất không thoải mái, bởi vì Cố Trường Kỳ ở bên cạnh, y không dám vọng động, nhìn hắn một cái, xác định hắn không chú ý tới mới nhẹ nhàng lắc lắc đầu, muốn lắc hết những cánh hoa kia xuống.
Lo lắng, lại liếc mắt nhìn Cố Trường Kỳ.
Trên tóc hắn cũng rơi rất nhiều hoa hạnh màu trắng, bạc trắng đan xen, rất là đẹp mắt.