Làm Sao Dụ Dỗ Được Kiếm Tu Thanh Lãnh

Chương 8: Nửa Tháng Không Gặp, Ta Rất Nhớ Ngươi

Phó Thượng Huyền đi thẳng đến chỗ Cố Trường Kỳ, tay áo huyền sắc lướt qua cánh đào, thần sắc hắn lãnh đạm, tay cầm trường kiếm, để đến trước người Cố Trường Kỳ.

Y trước kia sao lại không biết Phó Thượng Huyền cũng sẽ làm ra được cái hành vi này. Cho dù Cố Trường Kỳ đã đến Hóa Cảnh, nhưng rốt cuộc chưa bái nhập tông môn, mà Phó Thượng Huyền lại sớm nổi danh khắp Cửu Châu, ở trong mắt người ngoài, hắn ta thực sự có chút ỷ mạnh hϊếp yếu.

Nói đến y và Cố Trường Kỳ sinh cùng năm, Phó Thượng Huyền lại cùng tuổi với Cố Hành Chi, hai người bọn họ vừa vặn lớn hơn bọn y hai tuổi.

“Có thể đấu với ta không?” Phó Thượng Huyền nhìn Cố Trường Kỳ nói.

Cặp mày sắc bén của Cố Trường Kỳ khẽ nhướng, nhìn Phó Thượng Huyền, dường như cũng có hứng thú, trực tiếp rút ra trường kiếm bên hông, "Đương nhiên.”

Phó Thượng Huyền chính là Võ Si, một lòng chỉ hướng kiếm đạo, cố tình Cố Hành Chi có thể đấu được hắn lại quanh năm bế quan, hôm nay gặp Cố Trường Kỳ, nghĩ đến cũng là động ý niệm, nên mới muốn thử một lần với hắn.

Chỉ là kiếm của Cố Trường Kỳ vừa mới rút được một phần ba, liền bị người nắm cổ tay ấn trở về.

Cố Trường Kỳ rũ mi xuống.

Trên trán mơ hồ hiện ra kim văn, hắn nhìn lướt qua bàn tay đang đặt ở cổ tay mình, tiếp theo chậm rãi quay đầu nhìn về phía Cố Hành Chi, đôi mắt sắc bén nhìn không ra hỉ nộ, lông mày dài cũng nhíu lại.

Cố Hành Chi vẫn chưa nói gì.

Thu tay về, đi tới trước người Phó Thượng Huyền, ánh mắt của hắn so với Cố Trường Kỳ nhạt hơn một chút, thoạt nhìn thập phần lãnh đạm: "Đệ đệ ta chưa vào tông môn, không nên cùng ngươi thử kiếm.”

Đôi mắt dài kim sắc bình tĩnh nhìn Phó Thượng Huyền, vài cánh đào bị gió cuốn tới hai gò má hắn, làm nổi bật gương mặt như sương lạnh.

Giọng nói cũng cực lạnh: "Để ta." ”

Kiếm áp xung quanh bạo trướng, trên trán Cố Hành dần dần hiện ra hoa văn sắc kim, đó là đặc hữu của người Cố gia Đông Châu, chỉ cần vận dụng tu vi, hoặc là tâm tình phập phồng cực kỳ nghiêm trọng, sẽ hiện ra.

Hai người này tu vi ngang nhau, vả lại đều là một lòng vấn kiếm đạo, thành thật mà nói, y cũng rất tò mò, giữa hai người bọn họ, ai sẽ hơn một bậc.

Mọi người từ trong yến tiệc đứng dậy, kích động ngẩng đầu, hy vọng có thể xem trận chiến giữa hai người họ, nhưng cố Trường Kỳ này, xưa nay đã quen bá đạo ngang ngược, hứng thú bị cản trở, làm sao có thể an phận.

Lập tức híp mắt lại.

Cố Hành Chi thấy dáng vẻ này của hắn, lông mày hơi nhíu lại.

Cố Trường Kỳ không biết là nghĩ tới cái gì, đột nhiên cười lạnh, trong con ngươi kim sắc đều không có ý tốt.

Chớp mắt ngay sau đó, cặp mắt hung lệ quét tới phía y.

Y sợ tới mức mềm nhũn chân, muốn chạy đã không kịp.

Một giây sau, y đã bị hắn xách gáy xiêm y nâng lên trước mặt mọi người.

Người này mặc dù ương ngạnh ngang ngược, nhưng rất giống huynh trưởng của hắn, sinh ra đã có một túi da tốt, đẹp tựa hoa đào, có lẽ bộ dáng này thật sự quá mê hoặc, nên không ai dám chỉ trích hắn.

Hắn nhếch môi với y, răng nanh sắc bén hơn người khác rất nhiều.

Một tay khoác lên vai y, "Nửa tháng không gặp, ta rất nhớ ngươi.”