Y trốn ở sau gốc cây một lúc lâu, mới quấn lại vải bọc ngực vừa bị đứt.
Thứ nhất là bởi vì tay có chút phát run, thứ hai là phần bị đứt quá nhiều, quấn lại rất khó khăn, may mắn là xung quanh không có người đi ngang qua. Nhưng cho dù làm thế nào, trước ngực vẫn nhô lên chút độ cong, y đành phải khom người, vội vã trở về chỗ ở.
Nơi đó của y vốn đã rất lớn, nghĩ là vừa rồi bị Cố Trường Kỳ giẫm lên, lại liên tục giãy giụa, lớp vải không được dày lắm mới chịu không nổi áp lực, chưa kể, hôm nay y chỉ mặc một bộ thường phục rất lỏng lẻo, không có áσ ɭóŧ, cuối cùng mới ở trước mặt hai người kia...
Y cũng không biết bọn họ rốt cuộc đã nhìn thấy bao nhiêu, chỉ là ở trước mặt Cố Hành Chi... Hắn vốn không có hảo cảm gì với y, hôm nay, chỉ sợ là... Nghĩ đến dáng vẻ hạ tiện của mình lắc lư nhũ hoa trước hai người kia…
Nắm tay y siết chặt, hắn vẫn luôn chán ghét y.
Bây giờ chỉ sợ là càng thêm trơ trẽn đi.
Trong lòng phiền muộn, nằm trong phòng hai ngày.
Đến ngày thứ ba, y giật mình bừng tỉnh, y một lòng nghĩ đến Cố Hành Chi, lại quên mất Cố Trường Kỳ, cẩu tặc kia cũng không phải hạng người lương thiện gì, nếu muốn nhân cơ hội này làm nhục y, y đánh không lại hắn, gia thế cũng không áp chế được hắn, hoàn toàn không có biện pháp.
Hắn thuở nhỏ có thù tất báo, y cắn hắn một cái, hắn phải trả lại cho y hai ngụm, ngày đó hắt nước vào mặt hắn, hắn tất nhiên không có khả năng buông tha y dễ dàng, huống chi hai người bọn y đều nhìn nhau chán ghét.
Y lo lắng đề phòng, chỉ sợ lại đυ.ng phải hắn, càng không dám ra khỏi cửa.
May sao hắn ta cũng không phải là đệ tử Quy Tàng Châu, chờ yến hội mùa xuân qua đi, lập tức sẽ phải thu dọn chăn nệm xéo về Đông Châu.
Nơm nớp lo sợ đến Xuân Nhật Yến, bởi vì lần này số lượng tham gia đông đảo, các tông đều bố trí yến tiệc, vả lại, ở Quy Tàng Châu, Kiếm tông là tông môn có ít đệ tử nhất, toàn tông cũng chỉ hơn 50 người, Tông chủ buộc tất cả các đệ tử phải tham gia.
Y định lấy cớ bị bệnh từ chối Tông chủ lại nói với y, nửa tháng y đều không đến giáo trường, căn cơ lại kém cỏi nhất trong tất cả mọi người, nếu còn lười biếng, Kiếm tông lưu y không nổi.
Hết cách, y chỉ đành nhắm mắt bước ra ngoài, nhưng lần này, y chọn mặc một bộ quan phục cực kì câu lệ, song nhũ cũng quấn rất chặt chẽ, tuyệt đối không thể xảy ra giống như lần trước.
Yến tiệc được tổ chức tại một đỉnh núi hẻo lánh của Kiếm Tông, khắp núi đều là đào hạnh trắng hồng, sắc trắng sắc hồng đan xen, trùng điệp vây quanh một hồ nước xanh biếc, bàn tiệc được bố trí ở ngay giữa các hàng đào mận, vờn quanh mặt hồ nước, bóng đổ xuống mơ hồ.
Y đến không tính là sớm, ngoại trừ các sư huynh sư tỷ của y ra, thì cũng có rất nhiều gương mặt mới, không có ngoại lệ, đều là kiếm tu.
Nói là yến hội, kỳ thật càng giống như so tài giữa các đệ tử tông môn, thậm chí còn bố trí sẵn võ trường cùng phán quan.
Y tìm một vị trí cực kì an toàn ngồi xuống, bên cạnh có mấy cái cây, ngăn cách y với mọi người, nhìn quanh một vòng, lại ở dưới một gốc cây hạnh nhìn thấy Cố Trường Kỳ và Cố Hành Chi.
Hai người tóc dài màu bạc, đôi mắt kim sắc, thắt lưng đeo trường kiếm, cũng đứng chung một chỗ, trông thập phần bắt mắt.
Không ít người đang nhìn về phía đó.
Nếu Cố Trường Kỳ không có ở đây, y đại khái sẽ nghĩ hết mọi biện pháp bắt chuyện hai câu với Cố Hành Chi, nhưng lúc này lại chỉ có thể rụt lại, lui về phía sau.
Chỉ cần sống qua ngày hôm nay là được, Cố Trường Kỳ không nhìn thấy y, hẳn là cũng sẽ không tìm phiền toái cho y.
Lúc này, đám đông không hiểu sao hoảng sợ.
Có người khoan thai đến muộn, một thân y phục huyền sắc, bản mặt khó chịu, đôi mắt hẹp dài có vẻ không kiên nhẫn.
Tai trái hắn đeo một chiếc hoa tai vân xà vàng đậm, là biểu tượng của Phó gia. Vốn có hai cái, nhưng hắn ngại phiền, thuở nhỏ vẫn chỉ đeo một chiếc.
(p/s: vân xà –hình con rắn)
Người nọ đẩy cành đào, tiến vào trong tiệc, mặc dù nhìn có vẻ cực kỳ khó chọc, nhưng vẫn có không ít người trộm liếc mắt.
Mọi người đều bị Phó Thượng Huyền hấp dẫn, y nhấp một ngụm rượu, rồi lại nghe thấy vài tiếng xôn xao.
Y ngẩng đầu lên.