“Cảm ơn,” Tạ Chẩm Thư nói, “lùi lại.”
7-006 nói: “Không có chi, mơ đi nhá.”
Cặp kính gọng vàng của 7-006 gác trên sống mũi, vẫn bộ trang phục như học sinh, nhưng ánh mắt đã khác hẳn. Hắn ta không còn ngượng ngùng, vẻ mặt cũng chẳng còn cố tình mù mờ nữa, súng dường như chỉ là đoạn nhạc đệm nhỏ trong kế hoạch của hắn, tới nỗi mặt mày chẳng những không sợ hãi mà còn hơi khinh thường.
Tàu lao vùn vụt, cửa sổ rung khe khẽ. Họ tập trung điều hòa hơi thở, tính toán động tác tiếp theo của đối phương. Cửa kính hành lang dính vụn tuyết, ánh sáng trắng khiến không gian chật chội càng thêm phần bí bức, máu từ những thi thể dưới chân đã tụ lại thành vũng. Hai người giằng co như hai ngọn núi đối lập, không nhún nhường dù là ở ánh mắt.
7-006 nói: “Khẩu G9 của anh còn đúng một viên thôi.”
Tạ Chẩm Thư vẫn lạnh băng.
7-006 an ủi: “Bắn trượt cũng không sao đâu, anh còn khẩu A20 đạn kép đầy đủ mà.”
Đây là một cách để công kích, 7-006 đang khoe khoang những hiểu biết của mình về Tạ Chẩm Thư. Không chỉ vậy, trong mấy phút này 7-006 luôn trong trạng thái thoải mái, mà kiểu “thoải mái” này sẽ gia tăng áp lực vô hình cho đối thủ, như thể hắn chẳng coi Tạ Chẩm Thư ra gì vậy.
Tạ Chẩm Thư thở rất nhẹ, nói: “Câm miệng.”
7-006: “Sao, băng kép 15 viên mà cũng không đủ cho anh bắn à?”
Tạ Chẩm Thư: “Đừng nói nữa.”
7-006 khó hiểu: “Chúng ta phải trao đổi chứ, không cứ thế này nhỡ mà cướp cò ngỏm tại chỗ thì sao, thế lại tổn thất nặng nề quá.”
Hắn nói không nhanh cũng không chậm, chẳng có vẻ sốt ruột nào, như thể đây chỉ là một cuộc hội thoại bình thường khi gặp nhau mà thôi.
Ngón tay Tạ Chẩm Thư mò đến cò súng, cảm giác súng của khẩu G9 sau 4 phát liên tục đã rất kém, thông thường phát súng cuối cùng có độ chính xác thấp nhất. Nòng khẩu G9 của anh nhắm đúng giữa trán 7-006, trong lòng anh có một cái đồng hồ đang kêu “tích, tích, tích”. Anh nói: “Chơi trò chơi đi.”
7-006 rất hứng thú với chủ đề anh vừa chủ động đề ra, hỏi: “Chơi trò gì?”
“Đếm ngược ba tiếng,” Tạ Chẩm Thư nói, “bắn hoặc đầu hàng.”
7-006 bỗng bật cười: “Được thôi, ba—”
Chuông tổng tắt, chung quanh lặng như tờ, chỉ còn lại tiếng hít thở của bọn họ.
“Hai.”
Hai người cùng đối mặt cùng đếm.
“Một.”
“Đoàng—!”
Tạ Chẩm Thư bắn phát đạn cuối cùng, anh đã luyện tập vô vàn lần ở khu tập huấn, anh hiểu gián điệp phía Bắc, biết bọn chúng thường giở trò—
Nhưng anh không hiểu 7-006.
Kẻ này nhanh nhạy, gan góc, lặng lẽ, tiếp cận anh như một con mèo.
Cò súng thiết kế tệ hại của khẩu G9 phát huy tốt hơn qua cự ly dài, muốn nhắm trúng ở cự ly gần thì cần kinh nghiệm, Tạ Chẩm Thư đã làm rất tốt, nhưng 7-006 còn làm tốt hơn. Trước khi chữ “Một” bật ra khỏi lưỡi 7-006, hắn đã hạ tay đập chệch cổ tay Tạ Chẩm Thư.
Khẩu G9 bắn trúng khung cửa.
Tạ Chẩm Thư sẩy tay, 7-006 lập tức nổ súng!
Tạ Chẩm Thư cầm ngược vào nòng khẩu G9, đập ngược súng vào nòng súng của 7-006. Nòng súng của 7-006 bị hất lên, đạn sượt qua mặt Tạ Chẩm Thư, găm vào chính giữa cửa sổ hành lang.
“Đoàng!”
Cửa sổ vỡ tanh bành, gió lạnh buốt xương lập tức ùa vào.
Phương thức đánh cận chiến của lính đặc vụ phía Nam đòi hỏi mỗi đòn tung ra đều phải có hiệu quả, không thể vì bị đau mà nhẹ tay, lúc đánh tay đôi, bọn họ đặt nặng sức mạnh hơn kỹ thuật. Tạ Chẩm Thư đã thành thạo phương thức này, anh không cho 7-006 cơ hội nổ súng nữa mà đạp thẳng vào ngực 7-006.
Y như rằng 7-006 đỡ đòn, nhưng hắn lại nhạy bén một cách lạ thường, ngón tay hắn móc khẩu súng làm nó xoay một vòng quanh ngón tay mình lúc Tạ Chẩm Thư tung đòn, vậy mà súng lại không hề rơi. Tạ Chẩm Thư lại tung một đòn nữa, súng bị đánh văng đi.
Hai người một tiến một lùi ở cửa phòng, khung cửa nghiêng ngả kêu lên “ken két”, không còn chịu nổi sức nặng nữa. Tủ đựng đồ dự bị đặt cạnh cửa, 7-006 lùi lại một bước rồi giơ chân móc vào cái khung bên dưới tủ, hất văng nó về phía Tạ Chẩm Thư.
“Ruỳnh!”
Tủ đồ va vào khung cửa vang rền.
Một tay 7-006 bám lấy khung cửa, vận lực tay nhảy lên đạp vào vai Tạ Chẩm Thư. Tạ Chẩm Thư trở tay tóm lấy mắt cá chân 7-006 rồi lôi hắn ra ngoài.
Vừa đánh cả hai vừa lùi về cửa sổ trong hành lang, gió bấc buốt giá thốc qua ô cửa mở, tuyết quất vào cổ. Bất thình lình, đoàn tàu chậm lại rồi phát ra tiếng còi lảnh lót, hình như dừng lại giữa đường. Chuông tổng lại reo lên từ những khoang khác.
Bọn họ đấu súng ở khoang đầu gây nên động tĩnh rất lớn, vậy mà hành khách ở các buồng xung quanh chẳng hề thò đầu ra xem. Tạ Chẩm Thư đoán hành khách ở khoang đầu đã bị 7-006 tráo hết, tất cả các buồng đằng trước đều trống, chỉ có buồng vừa gây náo động vừa rồi có gián điệp mà 7-006 bố trí. Tất cả gián điệp ở đây hôm nay đều đã bỏ mạng, song khó mà biết những khoang khác có còn gián điệp hay không, chuông tổng có thể là phương thức lan truyền tin tức của chúng.
7-006 giơ chân đá cửa sổ. Kính vỡ văng vào người Tạ Chẩm Thư. Tạ Chẩm Thư sờ vào khẩu A20 sau eo, nhưng đúng lúc ấy, đoàn tàu bỗng dừng lại.
“Xịch—”
Thân tàu chòng chành, 7-006 tóm tay Tạ Chẩm Thư, trong chớp mắt ấy hắn xô anh về phía cửa sổ. Mảnh kính “rào rạo” dưới chân, người Tạ Chẩm Thư hơi nghiêng đi, anh lập tức ngừng rút súng, 7-006 sẽ không cho anh cơ hội! Anh bèn dộng vai về phía 7-006 rồi vặn ngược tay 7-006 hòng quật hắn xuống đất.
Nào ngờ tốc độ phản ứng của 7-006 lại phát huy, hắn bước lên một bước vững vàng rồi nện cùi chỏ vào cổ Tạ Chẩm Thư, hai người so đòn vun vυ't.
Tuyết mịt mùng bay vào cửa sổ.
7-006 không buông tay Tạ Chẩm Thư ra, gập người dồn lực định quật Tạ Chẩm Thư qua vai, nhưng Tạ Chẩm Thư lại túm 7-006 đẩy hắn ra ngoài. Hai người càng lúc càng mạnh tay, cửa sổ đã vỡ chanh bành, họ cùng ngã ra khỏi tàu, lăn xuống sườn núi.
—Vù!
Hai người lăn vào tuyết, từng đợt gió rét mướt quất tới toàn thân.