Bị Bắt Trở Thành Tiểu Nhân Ngư Được Cưng Chiều Nhất Tinh Tế

Chương 2

Thẩm Trĩ dùng sức véo một cái vào đuôi cá, xúc cảm lạnh buốt cũng mang theo đau đớn.

Đây hết thảy đều cho Thẩm Trĩ biết đây không phải đang nằm mơ, cũng không phải ảo tưởng.

Chân của cậu thật sự đã biến thành một cái đuôi cá màu đỏ pha chút vàng, tỏa ra ánh sáng lung linh rực rỡ.

Trong cơn mê, Thẩm Trĩ liền nhúng đầu mình vào trong nước, cố gắng dùng nước cho mình tỉnh lại.

Nhưng không biết là do cậu quá hoảng hốt, hay là bởi do cơn đau vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều tinh lực, Thẩm Trĩ liền ngủ thϊếp đi trong bồn tắm.

Đợi đến cậu lúc tỉnh lại, trời đã hoàn toàn tối.

Xuyên thấu qua ô cửa sổ nhỏ của phòng tắm, có thể nhìn thấy vài ngôi sao lấp lánh treo lơ lửng.

Thẩm Trĩ mơ mơ màng màng tỉnh lại, chống đỡ nước ngồi dậy.

Vừa mở mắt ra cậu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, Thậm Trĩ có chút thắc mắc mình làm sao lại có thể ngủ trong nước.

Nhưng tâm trạng mờ mịt chỉ trong chốc lát, rất nhanh Thẩm Trĩ liền nhớ đến những chuyện đã xảy ra trước khi chìm vào giấc ngủ.

Ngoài cửa sổ lấp lóe đèn nê ông, Thẩm Trĩ cúi đầu nhìn mình còn ngâm nửa người dưới ở trong, lại phát hiện cái đuôi kia đã không thấy.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"Thẩm Trĩ nhẹ giọng thì thào, có chút nghi hoặc nhíu mày, đưa tay sờ sờ chân của mình.

Nếu không phải cảm giác đau nhói trước đó quá lớn, Thẩm Trĩ thật sự sẽ coi chuyện mới nãy đều là đang nằm mơ.

Thẩm Trĩ bị cơn đau thiêu đốt đột ngột bùng phát lúc trước làm cho choáng váng, nhất thời không kịp phản ứng.

Hiện tại cơn đau đã qua, nước lạnh dưới thân khiến Thẩm Trĩ dần dần tỉnh táo lại.

Tất cả những gì xảy ra trước đó rất giống với sự thức tỉnh gen thú nhân được ghi lại.

Tim Thẩm Trĩ đập có chút nhanh, cậu khẩn trương nắm chặt bên thành bồn tắm, đôi mắt màu vàng kim nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, lại không cảm thấy bóng đêm ngột ngạt.

Ngược lại, Thẩm Trĩ cảm thấy tương lai vốn nên nhàm chán, bình thản của cậu có lẽ sẽ thay đổi nhiều.

Cậu chống đỡ bước ra khỏi bồn tắm, chiếc quần ban đầu đã bị rách khi chân cậu biến thành đuôi cá, quần áo tên người cũng bị thấm ướt, Thẩm Trĩ dứt khoát đổi một bộ áo ngủ.

Vừa ra khỏi phòng tắm, Thẩm Trĩ liền móc ra cái màn hình cũ lúc trước, mở tinh võng ra bắt đầu tìm kiếm.

——22 Tuổi còn có thể thức tỉnh gen thú nhân sao?

——22 Tuổi đã thức tỉnh gen thú nhân thì làm sao bây giờ?

—— Loại gen thú nhân gì chỉ có một cái đuôi?

—— Nửa người là người nửa người đuôi cá chính là sinh vật gì?

Phía trước ba cái vấn đề đều không có kết quả, nhưng một đầu cuối cùng, tinh võng lục soát cấp ra một đáp án.

—— Nhân ngư.

Thẩm Trĩ nhìn đáp án trong màn ảnh, rơi vào trầm mặc.

Thẩm Trĩ đương nhiên biết nhân ngư, nhưng ở trong nhận thức của cậu, không, hoặc là nói bên trong nhận thức của tất cả mọi người toàn tinh tế, nhân ngư đều là tồn tại trong truyền thuyết của thiếu nhi và thậm chí là trong hình ảnh hai chiều, dù sao cũng không tồn tại trong thế giới hiện thực.

Cậu hồi tưởng lại dáng vẻ vừa rồi của mình, rất không muốn thừa nhận, nhưng nó lại hoàn toàn chính xác với miêu tả về nhân ngư trong truyền thuyết.

Thẩm Trĩ trầm mặc, cậu chậm rãi che mặt, ngã xuống giường, nhìn đèn công nghệ treo trên trần nhà, cảm thấy chuyện vừa rồi có chút không chân thực.

Lục soát bên trong tinh võng, toàn bộ tinh tế không có một trường hợp nào thức tỉnh gen sau hơn 20 tuổi.

Hoặc là nói, qua hai mươi tuổi còn không có thức tỉnh, cả đời này đều coi như "nửa tàn phế", đời này cũng sẽ không lại thức tỉnh gen thú nhân.

Chẳng qua nếu như Thẩm Trĩ thật sự thức tỉnh gen nhân ngư, thì loại nhân ngư này chỉ tồn tại theo nghĩa đen, cũng miễn cưỡng có thể coi như đây là nguyên nhân trì hoãn thời gian thức tỉnh của cậu.

Rốt cuộc gen thức tỉnh của cậu, đã có vấn đề gì a?

Không có!

Với suy đoán này, Thẩm Trĩ mừng rỡ đem màn hình ánh sáng bị ném hỏng đi sửa, sau khi sửa xong màn hình, cậu lên phi hành khí, đi tới cổng Cục quản lý gen.

Khi cậu chuẩn bị bước vào Cục quản lý gen, Thẩm Trĩ đột nhiên nảy ra một suy nghĩ khiến cậu sợ hãi.

Nếu như gen nhân ngư của cậu là độc nhất toàn tinh tế, vậy mình có thể trở thành đối tượng nghiên cứu không ?

Thẩm Trĩ nhìn qua sách nhìn qua TV, tự nhiên biết một chút đặc thù gen thú nhân, Thẩm Trĩ, người sẽ bị đưa đi nghiên cứu, thậm chí khả năng cả một đời cũng không ra được phòng thí nghiệm.

Nghĩ tới chỗ này, Thẩm Trĩ chần chờ.

Cậu vừa định bước vào liền chân thu lại, do dự xoay người rời đi.

Người máy phục vụ ở cửa văn phòng cục quản lý ân cần hỏi cậu có cần giúp đỡ không, bị người máy hỏi lên như vậy, Thẩm Trĩ vội vàng xua tay, vội vàng rời đi.

Ngồi trên phi hàng khí trở về nhà, Thẩm Trĩ cúi đầu, trong đầu hiện lên hàng vạn hình ảnh về dáng vẻ của mình đang bị nghiên cứu trên giường thí nghiệm.

Thẩm Trĩ chậm rãi nhắm mắt lại, rốt cục hạ quyết tâm, quyết định xuống xe.

Cậu muốn sẽ gen thú nhân của mình giấu đi, tuyệt đối sẽ không biến mình thành đối tượng bị nghiên cứu!

......

Về đến nhà, đồng hồ điện tử treo trên tường đã đến mười giờ rưỡi, nhưng trong nhà vẫn không có một ai.

Ba ba còn chưa có về, Thẩm Trĩ cảm thấy có chút kỳ quái, cậu gọi điện thoại cho Thẩm Ly Tự mà không có ai trả lời.

"Làm sao vậy?"Thẩm Trĩ lẩm bẩm, "Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?"

Ngay khi Thẩm Trĩ suy nghĩ có nên gọi lại lần nữa hay không, màn hình nhận được một tin nhắn, người gửi tin nhắn là Thẩm Ly Tự.

Ý tứ nói chung là hôm nay thủy cung sẽ tăng ca, khả năng đêm nay anh sẽ nghỉ ngơi tại thủy cung, sẽ không về nhà.

Thẩm Trĩ nhẹ nhàng thở ra, không còn lo lắng cho ba ba nữa, mà đem ánh mắt chuyển qua nhật kí trò chuyện bên trên.

Thẩm Trĩ vẫn nhớ rõ cuộc gọi chiều hôm qua, giải trí Tinh Hà chính là ước mơ của Thẩm Trĩ.

Cậu nắm chặt màn hình, nhìn thời gian đã gần mười một giờ tối, quyết định ngày hôm sau sẽ gọi lại.

Chủ yếu là cũng muốn xác nhận lại một chút, cái đuôi của mình có phải thật sự thức tỉnh hay không, dù cho đã trong bồn tắm ngâm một đêm, Thẩm Trĩ vẫn cảm thấy mình như ở trong mộng.

Thẩm Trĩ nhẹ giọng thì thào: "Đợi thêm một đêm đi, dù sao cũng không muộn."

Mười một giờ chậm rãi đến, từ hướng trung tâm thành phố truyền đến một hồi dài thanh âm của chiếc đồng hồ cổ, đây là chiếc đồng hồ cổ lớn nhất theo ghi chép của Cổ Lam Tinh, được lắp đặt trên tòa nhà quốc hội ở trung tâm thành phố.

Thẩm Trĩ cầm quần áo sạch sẽ, lại đi tới gian phòng tắm nhỏ của mình, đem bồn tắm lớn thả đầy nước, sau đó trút bỏ quần áo chậm rãi ngồi vào.

Thẩm Trĩ thân tùy tâm động, hai chân ngâm ở trong nước rất nhanh lại biến thành một cái đuôi lớn xinh đẹp.

Những vảy kim hồng trải dài từ đuôi đến eo, cuối cùng biến mất tại chỗ eo và bụng.

Đuôi cá nhẹ nhàng đung đưa, giống như ký ức khắc sâu trong gen, Thẩm Trĩ rất nhanh liền có thể rất nhẹ nhàng khống chế chuyển động của đuôi cá.

Cái đuôi ngâm mình ở trong nước rất dễ chịu, Thẩm Trĩ nằm trong bồn tắm, muốn đem mặt mình cũng vùi sâu vào trong nước, nhưng đã thử mấy lần sau, cuối cùng phát hiện ——

Bồn tắm của cậu quá nhỏ!!!

Thẩm Trĩ thử nhiều lần, cũng không thể bắt chước động tác vào buổi chiều.

Không thể cả người nằm ở trong nước, Thẩm Trĩ vô cớ cẩm thấy tâm tình có chút buồn bực.

Màn hình sáng đã được sửa chữa xong, yên lặng nằm trên khay gỗ bên cạnh, Thẩm Trĩ tiện tay cầm màn hình, mở tinh võng ra, thuần thục click vào một ảnh chân dung đen kịt một màu của một cư dân mạng.

Tinh võng là nền tảng kết hợp với các chức năng tìm kiếm, trò chuyện và các chức năng khác, về cơ bản là một phần mềm thiết yếu cho mọi người.

Thẩm Trĩ rất ít khi trò chuyện với ai trên đây, nhưng cậu lại có một người bạn trên mạng đã trò chuyện hơn 4,5 năm

Người bạn này đã gặp cậu trên một trang web ẩn danh khi cậu mới 18 tuổi, lúc đó cậu còn đang buồn rầu bởi vì người xung quanh đều đã thức tỉnh, tài khoản đó đã luôn an ủi cậu.

Theo lời đối phương nói, cậu ta cũng là một người có vấn đề với việc thức tỉnh gen, nhưng cậu ta đã đứng lên thành công nhờ nỗ lực của bản thân.

Ban đầu hắn khuyên Thẩm Trĩ cũng bởi vì tình cảnh của cậu, rất giống với hắn lúc trước.

Đối phương là một người rất lạnh lùng, công việc cũng rất bận rộn, hơn nữa phần lớn các cuộc trò chuyện của Thẩm Trĩ đều là trò chuyện một mình, nhưng nếu đối phương ngẫu nhiên có thời gian rảnh rỗi, hắn sẽ xem và trả lời tất cả các tin nhắn mà Thẩm Trĩ gửi đến cùng một lúc.

Thẩm Trĩ thuần thục gõ mở khung chat của mình cùng đối phương, chạm vào màn ảnh.

Chi chi: Gần đây không biết anh có bận không, hình như em mới thức tỉnh, chắc là trường hợp thức tỉnh đầu tiên ở tuổi của em, sợ đến mức cục quản lý gen cũng không dám đi. sợ bị kéo vào nghiên cứu.

Chi chi: Buồn rầu.

Chi chi: Em thức tỉnh gen...... Giống như có chút vấn đề, em có nên đi cục quản lý lập hồ sơ không, lúc đó làm thế nào làm đây.

Chi chi: Nhưng em luôn vui vẻ khi thức dậy, em quyết định theo đuổi lý tưởng trước đây của mình! Tình cờ gần đây, một công ty mà em luôn muốn làm việc đã tiếp cận em, trước đây em không dám đồng ý, nhưng bây giờ cuối cùng em cũng có thể mạnh dạn theo đuổi ước mơ của mình!

Chi chi: Cuối cùng chúc anh công việc thuận lợi nha ~