Biệt thự Cố gia
Có lẽ vì đêm qua cô thức khuya cộng thêm suy nghĩ linh tinh nên chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Khi tỉnh dậy, đồng hồ đã điểm 2h chiều, Lạc Bối Vy vội vàng ngồi dậy đánh răng rửa mặt rồi xuống lầu.
Chân cô vừa đặt xuống bậc thang cuối cùng thì đột nhiên dừng lại, hai mắt mở to để nhìn rõ người phụ nữ trung niên ăn mặc thời thượng đang ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách.
“Mẹ, mẹ về từ lúc nào vậy?” Lạc Bối Vy lướt qua Cố Thần, nhanh chân đi đến ghế sô pha ngồi xuống bên cạnh bà và cất tiếng hỏi.
Người phụ nữ đang ngồi nói chuyện với Cố Thần nghe hỏi vậy thì dừng lại, bà ngẩng mặt lên nhìn sang cô con gái nuôi đã mấy tháng không gặp nay nhìn lại càng thấy xinh đẹp. Nét mặt rạng rỡ tràn đầy sức sống của bà ánh lên nét cười trìu mến.
Bà cất giọng dịu dàng: “Ta mới đáp máy bay lúc sáng thôi. Thấy con còn đang ngủ nên mới không gọi dậy.”
“Con…” Cô ngại ngùng cúi đầu xuống.
Mới hôm trước cô đã nói với bà khi nào về cô nhất định sẽ lái xe đến đón bà vậy mà hôm nay khi bà về cô lại hoàn toàn chẳng biết gì.
Bà Cố phát hiện ra Lạc Bối Vy đang cảm thấy tự trách nên mỉm cười an ủi: “Cố gia nhiều người, con không cần tự trách. Vẫn còn nhiều dịp khác mà.”
Đúng là Cố gia có rất nhiều người: vệ sĩ, người hầu, tài xế đều đủ cả, không thiếu người đến sân bay đón bà.
“Vâng!”
“Ngoan lắm, vậy giờ kể cho ta nghe xem thằng nhóc Cố Thần kia ở nhà có làm ra mấy chuyện đồi trụy gì không?”
Lời này vừa dứt, khóe mắt Cố Thần đang bị hai người phụ nữ làm ngơ giật giật liên tục. Anh ta lớn đầu rồi, 26 tuổi làm gì còn bé nữa. Cái từ “thằng bé” chỉ dung cho mấy thằng mới lớn thôi, vậy mà lần nào mẹ anh ta nói chuyện với ai cũng chẳng nể tình mà gọi anh ta là “thằng bé”.
Lạc Bối Vy nghe bà hỏi thế, ánh mắt dửng dưng như có như không lướt qua Cố Thần một cái rồi sau đó lắc đầu: “Cố Thần khá chăm chỉ đến Cố thị làm việc, con cũng không thấy anh ta dắt người phụ nữ nào về nhà ạ.”
“À đúng rồi, mẹ cũng đừng lúc nào nghĩ con trai mẹ tệ hại thế chứ!”. Cố Thần nhanh nhảu phụ họa theo.
Cố Thần không biết vì sao Lạc Bối Vy che giấu cho mình nhưng ngoài mặt thì vẫn bình thản. Cứ như người đàn ông thường xuyên không về nhà, mỗi lần về là dắt gái theo làʍ t̠ìиɦ không phải là anh ta vậy.
Nói đúng ra người đau não cũng là Lạc Bối Vy. Cô không chỉ rảnh rỗi đến mức thu dọn tàn cuộc mỗi khi anh ta xong việc, lần nào cũng phải đặt làm một bộ bàn ghế sô pha mới giống y hệt cái ban đầu để bà Cố không nghi ngờ, bây giờ còn phải đi giấu giếm mấy chuyện đó của anh ta.
Bà Cố liếc mắt lườm Cố Thần một cái. Đừng tưởng Lạc Bối Vy che chắn mà qua mặt được bà, tính thằng con trai này bà quá hiểu rõ.
“Thật không? Nó lại có thể chịu ngoan ngoãn thế cơ à?”
Khụ…. Mẹ anh đúng là chẳng bao giờ tin tưởng anh ta cả.
Lạc Bối Vy khẽ cười
“Đúng là ngoan lắm.” Lời nói này mang theo ẩn ý, còn là gì thì đương nhiên Cố Thần chắc chắn biết.
Bà Cố thở dài: “Khổ cho con rồi.”
Cố Thần trợn mắt nhìn mẹ mình. Khổ? Đấy là mẹ ruột của anh, là người đã đẻ ra anh ta, bây giờ có cô con gái nuôi là đẩy anh ta ra xa luôn.
“Hai người nói chuyện đi, con đến công ty đây.”. Cố Thần chán nản định rời đi.
“Khoan đã.” Bà Cố đột nhiên lên tiếng gọi giật lại.
“Sao vậy mẹ?”
“Có chuyện này cần nói với hai đứa.”
Cố Thần nhướng mày, anh ta biết rõ mẹ mình đang muốn nói đến bữa tiệc của Bạch gia. Lần này bà mới chỉ đi du lịch được vài nơi đã phải vội vàng quay về cũng chính là vì bữa tiệc này.
“Chuyện gì ạ?” Lạc Bối Vy theo bản năng hỏi lại bà.
“Không giấu gì con, lần này đột nhiên dừng chuyến du lịch là vì phải tham gia một bữa tiệc của gia tộc diễn ra vào cuối tuần này.”
Việc này đã được nghe bác quản gia nói qua rồi nhưng cô không biết là của gia tộc nào tổ chức khiến mẹ nuôi đích thân về nước tham gia.
Bà Cố dừng lại một chút, nhìn sang biểu cảm của hai người con vài giây rồi mới chậm rãi nói tiếp: “Vy Vy, hôm đó con đi cùng mẹ nhé. Ta muốn giới thiệu con với tất cả mọi người.”
Lạc Bối Vy nghe vậy thì khựng lại trong giây lát. Mặc dù rất ngạc nhiên vì sao mẹ nuôi muốn giới thiệu mình với mọi người nhưng cô suy ngẫm một lát rồi vẫn gật đầu đồng ý.
“Vâng ạ! Nhưng con vẫn còn điều muốn hỏi là bữa tiệc này của gia tộc nào vậy ạ?”
Bà Cố vui vẻ trả lời: “Bạch gia, chắc con cũng từng nghe qua rồi chứ?”
Bạch gia!!??
Nét mặt Lạc Bối Vy thoáng biến đổi. Người đàn ông kia cũng họ Bạch, sẽ không trùng hợp đến mức anh ấy cũng là người Bạch gia đó chứ!?
“Vy Vy, quên không nói cho con biết. Bạch phu nhân của Bạch gia là chị gái của mẹ.”
Lạc Bối Vy sửng sốt.
Không trùng hợp đến thế chứ!?
Cô còn đang nghi ngờ người đàn ông ấy có phải người của Bạch gia hay không thì bây giờ lại đột nhiên biết được tin mẹ nuôi có quan hệ ruột thịt với phu nhân của Bạch gia.
Nếu như thật sự như cô nghĩ, anh là người của Bạch gia thì thế giới này đúng là nhỏ bé thật, vòng qua vòng lại cuối cùng vẫn là trốn không thoát.
Cánh môi cô mấp máy muốn hỏi tiếp gì đó cuối cùng lại đổi thành câu trả lời: “Vâng ạ!”