Cô cũng không nói gì nữa, bò lên tháo dây lưng quần anh, kéo quần xuống rồi ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ.
Hoắc Nham đứng thẳng, mắt nhìn xuống mặt cô.
"Em học được điều này từ ai vậy?"
Cố Thanh Thanh lúng túng, im lặng, ngậm dươиɠ ѵậŧ cương cứng lên rồi cởϊ qυầи tiếp tục quyến rũ anh.
Hoắc Nham nhìn cô chằm chằm, không muốn chiều theo ý cô.
Cố Thanh Thanh nhiệt tình, nói đủ thứ về âʍ ɦộ, dang rộng đùi, vén âʍ ɦộ dụ dỗ anh.
Hoắc Nham liếc nhìn vẻ dâʍ đãиɠ của cô, không kiềm chế được, chiều theo ý cô.
Cô gái như thế này, có mấy đàn ông chịu nổi? Cứ kɧıêυ ҡɧí©ɧ bạn không ngừng.
Cố Thanh Thanh rêи ɾỉ, đâm đưa một lúc lại nhô mông lên.
Hoắc Nham đồng ý, dươиɠ ѵậŧ vừa đâm vào, Cố Thanh Thanh phóng khoáng ngay.
Mông lắc qua lắc lại, dần Hoắc Nham không cử động nữa.
"A... cú đó sâu thật...”
Cố Thanh Thanh đã hiểu thấu đáo từ ngữ dâʍ đãиɠ, phóng khoáng đến nỗi Hoắc Nham không dừng lại được, cô rêи ɾỉ dưới thân anh.
Dám nói bất cứ điều gì, còn đưa ra đủ loại yêu cầu, Hoắc Nham im lặng phục tùng cô.
"Anh xử lý âʍ ɦộ em như thế này, cặρ √υ' tê tê ngứa ngáy lắm...”
Hoắc Nham nhìn cặρ √υ' đong đưa, mắt dán vào, dươиɠ ѵậŧ lớn tiếp tục đâm cô.
"Đồ da^ʍ phụ, tao cho mày biết thế nào là phóng khoáng."
Một hơi đâm hàng trăm cái, Cố Thanh Thanh khoái không tả xiết, nước nhờn trong âʍ ɦộ chảy ra từng luồng.
Tiếng rên dần mất kiểm soát, người ngoài cổng cũng có thể nghe lõm bõm.
Hoắc Nham quên cả bản thân, cũng quên cản cô rên to, Cố Thanh Thanh gọi inh ỏi.
Lý Diễm ra tiểu nghe thấy, thật sự không nhịn được gõ cửa sổ.
"Nhỏ giọng chút đi, tận đường cái còn nghe thấy rồi." Nói xong Lý Diễm bỏ đi, Hoắc Nham và Cố Thanh Thanh thở hổn hển nhìn nhau.
Cố Thanh Thanh ngượng đỏ mặt, vốn đã đỏ, giờ như mảnh giấy đỏ vậy.
Hoắc Nham bị cắt đứt hứng thú hoàn toàn, chuẩn bị rút lui thì bị Cố Thanh Thanh giữ lại.
"Em không cố ý đâu, sau này em sẽ cẩn thận hơn."
Nhưng Hoắc Nham vẫn rút dươиɠ ѵậŧ ra, Cố Thanh Thanh lăn lộn bò lên người anh.
Anh không xử lý em nữa thì em xử lý anh.
Cố Thanh Thanh dùng âʍ ɦộ bao lấy dươиɠ ѵậŧ, cưỡi trên dưới đùa nghịch.
Hoắc Nham dần hưng phấn trở lại, lần này Cố Thanh Thanh không dám rên to nữa.
Xong việc Cố Thanh Thanh nằm úp trong lòng anh: "Sướиɠ quá."
Hoắc Nham quay sang nhìn cô: "Em có biết cách viết chữ xấu hổ là gì không?"
Cố Thanh Thanh duỗi miệng: "Em mù chữ mà, không biết viết."
Hoắc Nham khép miệng lại, Cố Thanh Thanh cười khúc khích.
Được cỡ một tiếng, thấy anh chưa ngủ, tay cô lại không yên chân.
"Đưa tay đi."
"Không, em muốn nắm nó mà ngủ."
Hoắc Nham thấy cô sao mà da^ʍ thế nhỉ, ngủ cũng phải nắm dươиɠ ѵậŧ của anh.
Cố Thanh Thanh không biết anh nghĩ gì, tính toán là sẽ xử lý anh thêm một lần nữa!
Nhưng nắm dươиɠ ѵậŧ anh sẽ ngủ yên hơn chứ, không lâu sau đã dươиɠ ѵậŧ đã cứng lên.
Cố Thanh Thanh bò dậy: "Anh có muốn xử lý em không?"
Hoắc Nham không muốn, anh muốn ngủ.
Thấy anh im lặng, cô kéo tay anh sờ soạng âʍ ɦộ.
"Em dâʍ đãиɠ quá đi."
Cô gái không nên khiêm tốn sao? Rồi e thẹn đợi chồng chủ động?
Không hiểu sao vợ mình lại như vậy?
Chủ động quá khiến anh hơi bị lung lay.
Hoắc Nham dùng hai tay che dươиɠ ѵậŧ lại, Cố Thanh Thanh phồng má nhìn anh.
"Âʍ ɦộ em ngứa lắm."
"Ngủ đi."
"Không, anh xử lý em thêm lần nữa đi."
Hoắc Nham lặng lẽ lật người, Cố Thanh Thanh liền lao tới anh.