Nói cô phá hủy Hoắc Nham còn xong, đã vậy còn tàn nhẫn hại luôn cả Lưu Duy.
Cố Thanh Thanh cảm thấy mụ bị điên.
"Tôi hại Lưu Duy? Bà dựa vào tư cách gì mà khiển trách tôi?"
Trương Phượng Chi ngạo nghễ ngẩng cao cằm: "Với tư cách bạn bè."
Cố Thanh Thanh kéo dài âm điệu: "Tôi cứ tưởng là bà gái của ảnh, thấy bà hốt hoảng quá."
"Cô?"
Cố Thanh Thanh nhún vai: "Trương Phượng Chi, đừng tưởng tôi không biết mưu đồ của bà, dù gì bà cũng là người học thức, hãy để lại chút thể diện cho bản thân, đừng cứ mơ tưởng đến đàn ông nhà người ta...”
Trương Phượng Chi tức giận đến đỏ bừng mặt vì lời Cố Thanh Thanh, giơ tay định tát cô.
Nhưng Cố Thanh Thanh nhanh tay tóm lấy cổ tay mụ, giơ tay tặng mụ một cái tát.
Có lẽ Trương Phượng Chi không ngờ Cố Thanh Thanh dám đánh mình, ôm mặt đờ ra.
"Bà chỉ là thứ gì, bản thân không biết xấu hổ, tưởng những việc làm của mình thiên văn vô ưu sao? Lưu Duy ra nông nỗi này, bà không có trách nhiệm gì sao?"
Trương Phượng Chi mặt biến sắc thật thú vị, chỉ tay vào Cố Thanh Thanh nhưng không nói nên lời.
Cố Thanh Thanh nhìn biểu cảm của mụ, xác nhận được suy đoán của mình.
Cô dám chắc, người tố cáo cô và Lưu Duy chính là Trương Phượng Chi, nếu không sao mụ lại tỏ ra lương tâm không yên như vậy.
"Cút đi, bà không có tư cách dạy dỗ tôi."
Bây giờ không phải lúc để cãi nhau với Trương Phượng Chi, đợi khi cô đứng vững, sẽ không tha cho mụ.
Đến lúc kiêu ngạo ngẩng cao đầu, đi lại lom khom nhục nhã.
6-10
Khi Hoắc Nham về, Cố Thanh Thanh đang nướng khoai tây!
"Anh về rồi, em nướng khoai tây đấy, anh có ăn không?"
Hoắc Nham lắc đầu, im lặng như phỗng, Cố Thanh Thanh ngồi bệt trước lò than thu tầm mắt lại.
Rửa chân xong lên giường, Cố Thanh Thanh nhìn Hoắc Nham cởϊ qυầи áo ra.
Chăn để trên kệ giường, cô tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trước mặt Hoắc Nham lom khom.
Cố chậm rãi lôi xuống một chiếc đệm, trải ra xong quay lưng lấy thêm một chiếc chăn.
Rồi đến gối, tóm lại là đang tìm cách dụ dỗ Hoắc Nham.
Thấy anh nhắm mắt lại, Cố Thanh Thanh làm cái mặt quỷ, lặng lẽ ôm gối luồn vào chăn của anh.
"Ra ngoài."
"Chúng ta là vợ chồng mà."
"Sắp không còn là vợ chồng nữa rồi."
"Không đâu, chúng ta sẽ có đầy con cháu."
Hoắc Nham im lặng, Cố Thanh Thanh nằm đè lên người anh.
Cố Thanh Thanh run rẩy hôn anh, Hoắc Nham không hề phản ứng.
Làm sao đây?
Cố Thanh Thanh nhớ lời bà cô, luồn người vào trong chăn.
Tay luồn vào qυầи ɭóŧ của anh, Cố Thanh Thanh sờ soạng rồi bất ngờ Hoắc Nham hít mạnh.